
Đại Pháp khai sáng hoàn cảnh xã hội nhân loại, cấp cho con người chiếc thang lên thiên thượng. Người chân tu Đại Pháp đều sẽ được khai mở trí huệ, chứng ngộ Pháp lý ở các tầng thứ khác nhau, từ đó dùng trí huệ đắc được trong Đại Pháp vén mở chỗ mê của nhân loại, giúp con người nhận thức thần và văn hóa tu luyện, trở về thiên quốc. Những gì tôi giao lưu cùng quý độc giả, đều là những điều tôi lĩnh hội được ở cảnh giới sở tại trong quá trình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Thời gian này tôi ở khu nhà nghỉ của đơn vị chờ nhận công tác. Trong khi đang luyện bài trạm trang của Nội Gia Quyền thì trong không trung vang lên bài thơ:
Lặng thinh trong cõi vô thường
Nghe lời vũ trụ khóc thương phận mình
Đời người trong kiếp nhân sinh
Khổ sầu phiền não tự mình tạo ra
Lạc vào trong chốn ta bà
Không mau tu luyện thoát ra chốn này
Lại còn bám chặt nơi đây
Đến khi hết mệnh với hay sự tình.

Lúc này cái tâm muốn tu luyện Đại Pháp của tôi khởi lên vô cùng mạnh mẽ, cũng là vừa tròn một tháng kể từ khi tôi xuất ra cái niệm: “nếu sau một tháng mà cái chân niệm muốn tu Đại Pháp vẫn còn thì tôi sẽ bỏ môn cũ và chính thức bước vào tu luyện Đại Pháp”. Vậy là từ thời điểm đó tôi chính thức bước vào chuyên nhất tu luyện Đại Pháp. Thời gian này là đang chờ nhận công tác nên tôi không phải làm gì cả. Tôi dành thời gian đọc sách Chuyển Pháp Luân, xem video 9 bài giảng Pháp và tập 5 bài công Pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Ngay khi vừa tập các bài công pháp thì tôi có được những trải nghiệm kỳ diệu như các lời giảng trong sách. Mỗi sáng luyện công xong tôi đều đi dạo xuống sân vận động của đơn vị, nơi đây mỗi ngày đều có dân chúng quanh vùng đến đi dạo tập thể dục.
Ngộ về Thiện của người tu luyện
Vì ở đơn vị không nấu cơm nên tôi thường đi ra ngoài ăn cơm. Trong quán cơm tôi thấy một cậu bé thường lui tới bán vé số ở đây, ngày mưa cũng như ngày nắng. Thấy cậu vất vả khổ cực tôi cũng động lòng. Cậu bé cũng mời tôi mua vé số. Trong tâm tôi nghĩ mình là người tu luyện không chơi vé số, nếu mua trúng số thì chẳng phải cần dùng đức để trao đổi hay sao. Nhưng người tu luyện thì cần tu Thiện cái tâm, thấy người khó khăn thì cũng nên giúp một chút; vậy là tôi quyết định mời cậu bé ăn cơm. Ngày hôm sau lại thấy cậu bé mời tôi mua vé số, tôi lại mời cậu bé ăn cơm. Nhưng các ngày sau đó lại thấy cậu bé mời tôi mua vé số nữa. Lúc này tôi nghĩ, người tu luyện thấy người gặp khó khăn thì giúp đỡ đôi chút vậy thôi, chứ nghiệp của mỗi người đều cần tự mình hoàn trả, mình cũng không gánh nghiệp thay cho họ được, vậy nên tôi cũng không mời cậu bé ăn tối nữa. Sau này cậu cũng không còn mời tôi mua vé số nữa.

Có một hôm khi tôi đi dạo trên đường thì đột nhiên có một phụ nữ lớn tuổi đến nắm tay tôi, đang lúc chưa hiểu chuyện gì thì cô nói nhờ dẫn cô qua đường vì cô mới lên thành phố sợ xe không dám qua đường, vậy là tôi vui vẻ dần cô qua đường, rồi lại đi dạo bộ về đơn vị. Cảm thấy cuộc đời thật hạnh phúc vì có Pháp trong tâm.
Vượt qua cửa sắc và hài hòa các mối quan hệ
Tôi và các bạn trong đơn vị cũng thường ra sân vận động của đơn vị đá cầu và trò chuyện giao lưu. Dần dần cũng quen thân với các bạn cùng trang lứa, rồi dần dần cảm thấy như mình được trở lại thời sinh viên, mỗi ngày cùng mọi người vui vẻ; tối đến cả nhóm rủ nhau đi ăn kem, ăn chè,… vô lo vô nghĩ. Thế nhưng lại đâu biết rằng, vấn đề cũng từ đó phát sinh. Trong đám có một bạn nữ thích học thổi sáo, tôi lại là người biết thổi sáo nên tôi cũng hướng dẫn bạn ấy học thổi sáo. Thực ra tôi từ bé đến lớn cũng đâu biết yêu đương là gì đâu, tu luyện rồi thì những việc này lại càng xem nhẹ. Nhưng cũng vì cái cảm xúc của thời sinh viên ấy, cũng là có lẫn cái tình ấy, mà không nhận ra rằng người tu luyện thì cần yêu cầu bản thân nghiêm khắc hơn. Cũng không biết rằng bạn nữ ấy có ý gì với tôi hay không.

Thế là đến một hôm có một người lạ kết bạn zalo với tôi, nhắn tin ý tứ rất kỳ lạ, khác thường, hỏi tôi có người yêu chưa, giống như có ý tán tỉnh tôi vậy. Mà người này lại là nam không phải nữ. Lại hỏi tôi về những vấn đề riêng tư cá nhân; tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng nghĩ rằng mình là người tu luyện, mọi chuyện xảy đến đều không ngẫu nhiên; tôi liền hướng nội xem bản thân mình sai ở đâu, có nhân tâm gì. Ngày hôm sau đi ra sân chơi đá cầu thì có một bạn nam đến chơi cùng, tôi cũng không nghĩ gì cả, cùng vui vẻ giao lưu. Thế là sau đó bạn ấy mới nói thật rằng bạn ấy chính là người đã nhắn cho tôi hôm trước, cũng chính là bạn trai của bạn nữ đó. Bạn ấy thấy chúng tôi hay đi chơi cùng nhau nên sợ rằng sẽ nãy sinh tình cảm, sợ mất người yêu.
Lúc đó tôi mới giật mình, cảm thấy mình có lỗi, và hướng nội lại thì thấy đúng là mình có cảm tình cô gái đó, chỉ là ẩn dấu chưa nhận ra thôi. Thế là mới nói với bạn ấy rằng chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi, cũng không có ý gì cả nên bạn cũng đừng lo. Thế là từ đó chúng tôi lại có thêm người bạn mới, mọi thứ lại vui vẻ hài hòa trở lại như xưa.

Tu luyện quả thật không đơn giản chút nào, mỗi bước đi đều cần cẩn trọng, tu trong từng ý từng niệm. Chuẩn mực đạo đức con người ngày nay đã biến đổi rồi, nếu không có Pháp chỉ đạo thì quả thật khó mà nhận ra được. Người tu luyện mà không vượt qua được ải sắc tình thì uổng phí cả một đời, có tu cũng uổng công.
Khai Tâm