
Đại Pháp khai sáng hoàn cảnh xã hội nhân loại, cấp cho con người chiếc thang lên thiên thượng. Người chân tu Đại Pháp đều sẽ được khai mở trí huệ, chứng ngộ Pháp lý ở các tầng thứ khác nhau, từ đó dùng trí huệ đắc được trong Đại Pháp vén mở chỗ mê của nhân loại, giúp con người nhận thức thần và văn hóa tu luyện, trở về thiên quốc.
Những gì tôi giao lưu cùng quý đọc giả, đều là những điều tôi lĩnh hội được ở cảnh giới sở tại trong quá trình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Như kì trước tôi đã nói về trải nghiệm của mình rằng, ngay khi vừa đọc xong cuốn Pháp Luân Công thì cả thân và tâm của tôi đều chấn động, như ký ức được đả khai, các câu hỏi đời người mà tôi tìm kiếm lời giải thì nay đã được khai mở cả. Thực ra không chỉ dừng lại ở đó, ngay sau khi đọc cuốn sách Pháp Luân Công thì đồng thời thiên mục của tôi cũng được khai mở, tôi thấy một con mắt lớn ngay trước mặt, quả là chấn động, tôi cũng cảm nhận được Pháp Luân đang xoay chuyển ở bụng dưới. Tuy nhiên sau khi nói chuyện với người bạn của mình, trong tâm tôi lúc này có hai thứ quan niệm ngăn tôi bước vào tu luyện Đại Pháp. Một quan niệm nghĩ rằng, các khí công sư thông thường phải mất mấy chục năm tu luyện mới có được chút công, trong khi vừa bước vào tu luyện Đại Pháp thì đã được Sư phụ cấp cho Pháp Luân, khai mở thiên mục, và còn cấp cho rất nhiều thứ nữa nên lúc đó tôi nghĩ nếu mọi thứ đều không phải do chính bản thân tu được thì thấy không trân quý. Sau này tôi mới hiểu ra là những gì Sư phụ cấp cho mục đích là để tôi có thể tu luyện lên tầng thứ cao hơn, người chân tu Đại Pháp sẽ có thể tu luyện lên tầng thứ rất cao.

Quan niệm thứ hai cho rằng, môn mình đang tập cũng tốt mà, cũng có Chân Thiện Nhẫn trong đó mà, lúc đó tôi chưa thực sự hiểu Đại Pháp có khác biệt gì với môn tôi đang theo tập, lại sợ rằng nếu chưa bỏ môn cũ mà lại đọc sách Đại Pháp thì sẽ phạm phải vấn đề “bất nhị pháp môn”. Nên tôi xuất ra một niệm rằng, tạm thời vẫn tu theo môn cũ, nếu một tháng sau trong tâm vẫn muốn tu luyện Pháp Luân Công, thì tôi sẽ bỏ môn cũ và tu luyện Đại Pháp. Mà lúc này tôi cũng đã đọc được mấy bài giảng của Chuyển Pháp Luân rồi, nên lại nghĩ dù thế nào đi nữa cũng cố gắng đọc hết một lượt cuốn sách rồi tính sau. Trong giai đoạn này tư tưởng của tôi đúng là khá phức tạp, nhưng chân tâm muốn tu luyện Đại Pháp thì ngày càng mãnh liệt, lại cũng cảm thấy có cái lực vô hình luôn ngăn tôi bước vào tu luyện. Lúc này mặc dù tôi chưa thực sự bước vào tu luyện Đại Pháp, nhưng cũng bắt đầu tập ngồi song bàn, chiểu theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn trong cuộc sống của mình.
“Lúc này mặc dù tôi chưa thực sự bước vào tu luyện Đại Pháp, nhưng cũng bắt đầu tập ngồi song bàn, chiểu theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn trong cuộc sống của mình.” (Nguồn ảnh: Chanhkien.org)
Kỳ diệu thay, vừa đọc xong một lượt cuốn Chuyển Pháp Luân thì tôi cũng không còn uống rượu nữa. Đúng ngày hôm đó là ngày chuyển giao Đại đội trưởng của đơn vị. Chú đại đội trưởng rất quý tôi nên khi bàn giao cho đại đội trưởng mới thì cho người mời tôi lên uống rượu và cũng nói với người đại đội trưởng rằng sau này nhớ chiếu cố và tạo điều kiện cho tôi. Tôi biết rằng sẽ có việc như vậy nên vì để tránh uống rượu mà tối hôm đó mãi 22h00 tôi mới về phòng. Nhưng mọi người vẫn còn đang tiệc rượu, chú đại trưởng liền bảo người gọi tôi lên, tôi tìm mọi cách để từ chối nhưng không được. Giữa cái tình anh em chú cháu gắn kết bấy lâu nay và cái quan uống rượu phải vượt qua, quả thật là quá khó. Lên đến nơi vừa ngồi xuống chào hỏi thì vị đại đội trưởng mới đã mời tôi uống rượu, tôi từ chối nói cháu xin phép không uống rượu, chú lại nói vậy thì nhấp môi thôi cũng được. Tôi nghĩ trong tâm rằng, người tu luyện không thể uống rượu, nên lại từ chối nhấp môi. Vậy là điều kỳ diệu đã xảy ra. Chú không những không giận tôi, mà còn nhờ người đi lấy một chiếc ly sạch rồi rót nước lọc vào mời tôi. Tôi xúc động vì biết rằng Đại Pháp đã cho tôi định lực để làm được điều này, lại giúp tôi hóa giải những ân oán giữa người với người. Tôi chân thành cảm ơn chú và vui vẻ cùng mọi người đến lúc xong bữa tiệc.

Lúc này tuy chưa bỏ được môn cũ nhưng trong tâm luôn nghĩ đến Đại Pháp, làm việc gì cũng cố gắng chiểu theo Chân Thiện Nhẫn và còn chia sẻ với bạn của mình. Lúc chúng tôi chuẩn bị tốt nghiệp ra trường thì đa số mọi người đều cố gắng làm sao để xin được vào chỗ làm tốt, lương cao lại gần nhà. Tôi thì nghĩ trong tâm rằng, mình là người tu luyện không chấp vào danh lợi, hơn nữa gia đình nghèo không muốn thêm gánh nặng cho bố mẹ. Nên tôi nói rằng mọi người cứ đăng ký trước đi, còn chỗ nào không ai đăng ký thì tôi về chỗ đó. Kết quả là trường điều tôi về đơn vị vùng biên giới phía nam. Trước lúc ra trường tôi gọi người em trong câu lạc bộ võ xuống chia sẻ và bảo em ấy giúp tôi tiếp tục duy trì câu lạc bộ võ. Tôi vui vẻ ra trường và đợi nhận công tác tiếp theo.
Khai Tâm
Hits: 142