Thứ Hai, 25 Tháng Chín 2023

Tôi đã tìm thấy gì khi quay về với văn hoá truyền thống

(Tác phẩm Hồn quê của họa sĩ Trần Nguyên)

Nói đến văn hoá truyền thống, không ít người trong chúng ta sẽ nghĩ về những cái gì đó xa xưa, lạc hậu, cũ kỹ… một số người còn gán ghép vào đó mấy từ “phong kiến lạc hậu”, tôi trước đây cũng vậy! Mặc dù được sinh ra ở vùng nông thôn Nam bộ, suốt thời thơ ấu đã trải qua cuộc sống gian nan vất vả, gắn bó gần gũi với con sông, cánh đồng, bờ tre, bụi chuối với những tiếng võng ru kẽo kẹt bên mái hiên nhà.

Cũng như bao người trẻ khác, đến một lúc nào đó phải rời xa quê nhà lên Sài Gòn tiếp tục học. Cuộc sống mới nơi đô thị nhộn nhịp lúc đầu khiến tôi lạ lẫm, vừa e ngại, vừa háo hức. Đôi khi rất nhớ nhà, nhớ má tôi, nhớ con chó nhỏ hay lăng xăng mừng rỡ mỗi khi thấy tôi đi học về, có lúc lại muốn hoà nhập thật mau vào môi trường mới, theo những trào lưu mới vì nghĩ rằng nó sẽ giúp mình sớm thích nghi với cuộc sống đô thị và cũng có một phần là muốn cho mọi người thấy được sự thay đổi khác biệt, sự “văn minh” của mình khi sống ở Sài Gòn mỗi khi về thăm quê. Từ đó trong cách ăn mặc, lời nói, thưởng thức nghệ thuật… đều muốn thay đổi cho thật giống với người thành thị và nghĩ rằng mình đã đi đúng hướng.

(Tác phẩm Chuyện trò của họa sĩ Mai Trung Thứ)

Thế nhưng trong môi trường phồn hoa, nhộn nhịp của Sài Gòn mà đầu óc non trẻ của tôi nghĩ là nó phải có gì đó rất khác biệt với nông thôn. Nó phải rất hiện đại chứ không dân dã, quê mùa như ở quê tôi thì tôi lại thấy một vài hình ảnh trái ngược từ người thân của mình, họ là những người đã sống ở Sài Gòn từ rất lâu. Trước hết là Dì Sáu của tôi, bà về Sài Gòn làm dâu từ những năm 1955 trong một gia đình giàu có, tiếp xúc với nhiều bậc quyền quý, nhưng mấy mươi năm vẫn giữ nếp sống của người phụ nữ nông thôn, cần cù, siêng năng, thức khuya dậy sớm lo cho gia đình bên chồng, tóc dài búi gọn gàng, ngày nào cũng áo bà ba, quần đen làm trang phục chính. Rồi người chị họ của tôi, chị theo chồng về Sài Gòn ở ngay đường Nguyễn Huệ- quận 1 là nơi trung tâm đô hội bậc nhất của miền Nam và cả Việt Nam vậy mà mỗi lần đến thăm chị tôi vẫn luôn nghe những giai điệu tân cổ giao duyên “Ghe chiếu Cà Mau đã cắm sào trên bờ kinh Ngã Bảy, sao cô gái năm xưa chẳng thấy ra chào…”, hay “Thi tướng quân! Thi tướng quân!…” từ vở tuồng cải lương xưa cũ trái ngược với những gì đang diễn ra bên ngoài phố, làm tôi vừa ngạc nhiên, vừa thấy ngồ ngộ và nghĩ Dì Sáu và chị mình sao mà “cổ lỗ sĩ” (một từ người ta hay dùng để chỉ những người quê mùa, cũ kỹ), đã ở Sài Gòn lâu như thế mà cách sống không khác gì một người ở thôn quê, nếu là tôi chắc tôi sẽ thay đổi nhiều lắm rồi.

Thế mà có một điều lạ là mỗi khi tôi nhớ nhà, nhớ má hay gặp những biến cố nào đó tôi hay tìm về bên Dì tôi, bên chị tôi và tôi cảm nhận được sự ấm áp, yêu thương thật sâu nặng. Tôi được lo lắng chăm sóc ân cần, được dạy dỗ khuyên bảo đa số là từ những câu nói của người xưa, từ chuyện xưa tích cổ, ca dao, tục ngữ. Tôi chợt nghĩ những người mà tôi xem là “cũ kỹ” sao lại có một trí nhớ xuyên suốt, mạch lạc, một đời sống tinh thần phong phú và cách đối nhân xử thế rất đẹp, rất đúng mực mà tôi ít khi cảm nhận được sự sâu lắng này khi ở bên những con người mà tôi cho rằng hiện đại.

‘Hồn quê’ trong trẻo qua nét vẽ của người hoạ sĩ tài ba
(Tác phẩm Mẹ về của họa sĩ Trần Nguyên)

Thời gian trôi qua tôi mải miết học hành và thích nghi với cuộc sống mới, sau khi ra trường về làm việc trong môi trường được coi là hiện đại tôi như cá gặp nước cứ thế mà phát huy cá tính hiện đại của mình trong cách giao tiếp, ăn mặc, thể hiện cá tính… Tôi thích chạy theo trào lưu mới và luôn muốn mình nổi bật hơn mọi người về hình thức nhưng thực sự nhiều lúc tôi cảm thấy chán và mệt mỏi với chính mình. Tại sao tôi cứ phải lăng xăng, mải miết truy cầu những thứ bề ngoài nông cạn, càng theo đuổi tôi càng thấy hụt hẫng, có lúc như người mất phương hướng vì không định hình được chính mình là gì? Không có bản ngã, thiếu một cái gì đó rất riêng mà tôi cần phải có, đó có phải là “gốc rễ” của một con người? Hình như tôi đã sai trong cách nghĩ và tạo dựng hình ảnh của mình ? Rất nhiều lần tôi nghĩ về hình ảnh của Dì và chị tôi và những con người xưa cũ mà tôi có dịp gặp gỡ và thế là tôi bắt đầu đi tìm lại chính mình.

Trong quá trình này tôi tiếp xúc và quan sát rất nhiều người, thuộc nhiều thành phần trong xã hội và tôi nhận thấy rằng: có những người họ sống và làm việc trong môi trường rất hiện đại, địa vị cao, điều kiện vật chất đầy đủ nhưng họ vẫn giữ được “gốc rễ” của mình, luôn làm chủ được bản thân, không bị lôi cuốn vào những thứ xa hoa phù phiếm, những trào lưu tiêu cực. Họ cư xử với người khác rất đúng mực, lịch sự, nhã nhặn, chân thành và khiêm tốn nhưng vẫn toát lên một phong thái chuẩn mực đáng kính, họ ít quan tâm đến vật chất nhưng đời sống tinh thần luôn được vun đắp theo thời gian ngày càng phong phú.

(Tác phẩm Dấu xưa)

Viết đến đây tôi lại nhớ câu chuyện về người bạn của mẹ tôi, bà quê ở Trà Vinh, sang Pháp tu nghiệp từ những năm 1950 và trở thành một tiến sĩ – bác sĩ sống và làm việc tại Pháp. Bà có rất nhiều đóng góp cho mối bang giao giữa hai nước Pháp – Việt. Lần đầu gặp bà tôi hết sức ngỡ ngàng vì trước mắt tôi không phải là một con người như tôi tưởng tượng mà là một bà cụ chân chất, hết sức giản dị không khác một phụ nữ nông thôn Nam bộ. Áo bà ba, túi vải mộc mạc, ăn uống, đi đứng, nói năng giản dị, chân thành. Tôi không tìm thấy một hình ảnh nào của một phụ nữ sống gần 50 năm ở nơi kinh đô thời trang bậc nhất thế giới.

Càng tìm hiểu tôi càng kính trọng bà vô cùng vì những kiến thức sâu rộng và tấm lòng rộng lớn đối với quê hương.

Tôi nhìn thấy một nét văn hoá đặc sắc nơi con người này, đó chính là văn hoá truyền thống. Bà nói suốt cuộc đời bôn ba, chính truyền thống cổ xưa của gia đình, làng xóm, dân tộc như một cái gốc vững chắc để từ đó dù có đi đâu, làm gì bà cũng không đánh mất bản thân mình. Lúc nào cũng nhớ đến những câu răn dạy của người xưa như làm người cần coi trọng năm chữ “Nhân Nghĩa Lễ Trí Tín”. Nam giới thì trước hết là “Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”, nữ giới thì cần dề cao bốn phẩm chất “Công Dung Ngôn Hạnh”. Còn trẻ thì phải “học ăn, học nói; học gói, học mở” hay “nhỏ mà không học, lớn mò sao ra”, “ăn coi nồi, ngồi coi hướng” trong giao tiếp… Câu chuyện của bà đã làm tôi thức tỉnh và hiểu rằng “văn hoá truyền thống là cái gốc của đạo làm người”. Một người không có gốc thì khác gì một cái cây không có rễ, nó yếu ớt, thiếu sức sống, sẽ không trụ vững được trước giông bão.

Sau này khi sang Mỹ sống, tôi thấy có một số anh chị em người Việt mỗi khi về thăm quê nhà cứ thích biến mình thành người xa lạ, dù đi mới vài năm mà nói chuyện thì phải chen tiếng Mỹ vào vì không nhớ tiếng Việt, gặp cái gì cũng ngạc nhiên giống như lần đầu nhìn thấy, tóc tai, trang phục, điệu bộ tạo vẻ khác thường, ăn uống, nói năng có phần khoe khoang giống như mình người Tây, người Mỹ chứ không phải người Việt nhìn rất buồn cười và phản cảm. Một vài người nhận xét là họ mới ra nước ngoài không bao lâu mà sao mất gốc mau vậy?

(Tác phẩm Trưa hè)

Ngay cả trong nước hiện nay theo đà phát triển của công nghệ thông tin, kinh tế thị trường, giao lưu nghệ thuật… một số không ít người phần lớn là giới trẻ họ nhanh nhạy nắm bắt, học hỏi theo các trào lưu mới mà không hề có sự chọn lọc và gìn giữ “gốc rễ” của mình. Họ du nhập, sao chép theo thần tượng về mọi mặt. Họ sống mà không có định hình được mình là ai trông rất đáng thương. Có những bạn trẻ không hề biết gì đến truyền thống lịch sử của gia đình, dân tộc nhưng lại rất rành về đời tư của các diễn viên, ca sĩ ở tận đâu đâu. Họ không quan tâm và càng không biết trân quý gìn giữ những giá trị truyền thống cao đẹp của gia đình, quê hương, dân tộc nhưng có thể bỏ bao công sức, tiền bạc, thời gian theo đuổi những thứ rất phản cảm và lập di, đi gặp thần tượng từ xa xôi nào đến và khi không gặp được họ khóc nức nở giống như người mất hồn không còn thiết sống…

Thật sự mà nói không phải những gì du nhập từ phương Tây đều là không thuần khiết mà ở đâu cũng vậy. Bên cạnh những người sống gấp, sống không cần tìm hiểu cội nguồn, không gìn giữ chuẩn mực văn hóa đạo đức vẫn luôn có những người biết quý trọng văn hóa truyền thống vì họ hiểu được tầm quan trọng và lợi ích của việc gìn giữ nét đẹp này. Họ là những con người hiểu thấu nhân sinh quan của cuộc đời, luôn quan sát và lo lắng trước những biến chuyển của xã hội. Họ muốn nắm giữ lại cái gốc cho xã hội này trước bao biến động, họ không cam tâm nhìn xã hội đang ngày càng trượt dốc về nhân cách, đạo đức vì mất đi sự ước thúc từ những chuẩn mực đạo đức làm nền tảng từ bao đời nay. Đó cũng là điều mà rất nhiều quốc gia hiện đang thức tỉnh sau một giai đoạn chỉ chạy theo phát triển kinh tế, cạnh tranh kỹ thuật, quân sự… mà bỏ quên nền tảng cơ bản nhất của mọi vấn để chính là gìn giữ chuẩn mực đạo đức của văn hóa truyền thống, nay nhận ra được và mong muốn quay về.

(Tác phẩm Bên hiên nhà của họa sĩ Trần Nguyên)

Từ những câu chuyện nhỏ góp nhặt trên đây, có thể là góc nhìn của riêng tôi, nhưng tôi tin nó sẽ là một nét vẽ, một mảng màu khơi gợi lên bức tranh về vẻ đẹp, tầm quan trọng của văn hoá truyền thống. Tôi tin có rất nhiều người nhận ra rằng văn hoá truyền thống chính là cái “gốc”, là cội rễ của một con người, một dân tộc, một đất nước, và của cả nhân loại. Những bậc Thánh nhân ngày xưa đã rất tôn kính gọi là đó là “Văn hóa Thần truyền”. Họ cho rằng Thần đã tạo nên con người và vạn vật, cũng cấp cho con người tư duy và văn hoá làm nền móng phát triển qua biết bao đời. Không đơn giản là một trào lưu hay một giai đoạn lịch sử mà văn hóa truyền thống là một mạch máu, một sợi dây liên kết, gìn giữ và trường tồn qua nhiều giai đoạn lịch sử. Những chuẩn mực truyền thống là cội rễ nuôi dưỡng đời sống tinh thần, nó tạo nên cái Thần của một con người, một dân tộc, một quốc gia và cả nhân loại. Nếu con người không gìn giữ, không tôn trọng và ứng xử đúng mực thì sớm muộn gì chắc chắn sẽ bị mất đi cái gốc của đạo làm người, sẽ đi đến bại hoại và tiêu vong vì đã không biết trân quý, gìn giữ những nền tảng mà Thần đã lưu cấp chỉ riêng cho con người chúng ta trong vạn vật mà Ngài đã tạo ra.

Tuệ Tâm

Các bài viết liên quan:

[related_posts_by_tax title=""]

VIDEO GỢI Ý

[youlist randomvid="2ixVsuU5MOw, Ongzpm5qN18, FrPYclwSF_A, nX8VpCywqD0, ZXketPYULb0, Gme6hDduhDQ, o_yK8hgb5-Y, 8PlXEoD-_9U, qDMQPIoSdPs, whmtXT5Zgrk, 8x3SFMa7hP0, jGv3n2Uhi4U" showinfo="1" width="768" height="480" class="youlist" autohide="2" autoplay="0" disablekb="0" theme="dark" modestbranding="0" controls="1" color="red" fs="1" rel="0" start="0" loop="0" iv_load_policy="1" version="3" style="" vq="" nocookie="0" https="1" wmode="" parameters=""]

Hits: 219

Bài nên xem:

Khi bạn hiểu sai về Pháp Luân Công, thì sẽ dẫn đến việc gì?

Đơn giản là - hiểu sai thì sẽ có ứng xử hành động sai, ứng xử hành động sai thì kết quả không tốt cho mình [và kể cả người thân], vì người ta nghĩ gì làm gì thì đều sẽ phát sinh một kết quả về sau, đó là quy luật. Cụ thể việc này ra sao? Các bạn đọc ở vế sau bài viết, chúng tôi cần nói một chút về bối cảnh và đầu đuôi sự việc các bạn mới có thể hiểu hết.

Học viên Pháp Luân Công Việt Nam luyện công (Nguồn ảnh: Internet)

Có một điều mà rất nhiều người vướng phải, ấy là cho rằng Pháp Luân Công là tà đạo, làm chính trị. “Chẳng đúng thế sao, đài báo ti vi, trên mạng trên facebook họ nói đầy đấy thôi, đài báo nhà nước cũng nói đấy thôi”. Bạn nói thể chẳng phải rất ư là định kiến theo số đông và bất công sao? Chúng ta ai cũng nói câu tôi nghe gì cũng là “nghe bằng hai tai” hoặc “không biết thì cũng không nên nghe này kia mà nói lung tung”, nhưng bạn đang dùng hai tai mà nghe mà tin cùng một luồng thông tin nói xấu, trang web và sách của Pháp Luân Công công khai trên mạng, muốn biết tốt xấu thì xem trực tiếp nghe trực tiếp những gì họ học họ làm thì sẽ rõ hết chứ đâu cần nghe qua ai. Là “tà đạo” thì giáo lý việc làm của nó nhất định phải liên quan đến điều ÁC. Là “làm chính trị” thì nó nhất định phải tranh quyền tranh chức hay cái ghế của ai đó, hay là liên quan đảng phái đấu đá,vv… Pháp Luân Công không có những điều này, bạn có thể kiểm chứng bằng việc tìm hiểu những điều họ học tại trang web chính thống của Pháp Luân Công [https://vi.falundafa.org/] có chữ nào là dạy làm ác, có chữ nào là kêu đi làm chính trị đảng phái. Đôi khi chúng ta sống một đời cùng vợ chồng, cha mẹ, thân thiết như vậy nhưng cũng không hiểu hết họ, huống hồ một tình huống mà chúng ta ở ngoài  và nghe qua như Pháp Luân Công.

Nhưng đài báo ti vi nhà nước cũng nói như vậy” - đài báo ti vi nhà nước cũng rất nhiều kênh, có kênh nói có kênh không, đài báo ti vi cũng là người có hiểu đúng và hiểu sai, có người đưa tin sự thật và có người đưa tin theo “ý đồ” của cá nhân người viết, việc ĐCSTQ đàn áp Pháp Luân Công đã cách đây 23 năm [1999], bây giờ họ viết bài cũng chỉ dựa vào tài liệu lượm lặt trên mạng hoặc bên nhà nước TQ đưa qua, đây chẳng khác nào là “lấy “sự thật” được nói ra từ miệng tên giết người cưỡng bức rồi về đưa tin về vụ án mà nó gây ra”, và sự thật mà tên giết người đó nói là nó có lý do hợp lý để giết người và cưỡng bức - trớ trêu thay đây là chỗ mà nhiều người tin theo.

Quay ngược thời gian nói về việc này, HitsLe khi diệt chủng  6 triệu người Do Thái hắn ta cũng làm công tác tuyên truyền, nhiều người dân Đức lúc bấy giờ cũng ủng hộ và đồng quan điểm với nó, nghe nói hắn cũng cho rằng người Do Thái muốn lật đổ và “làm chính trị”. Cho đến hôm nay nhân loại nhìn nhận hắn là kẻ diệt chủng tàn ác và là điển hình của tội ác với nhân loại.

Thời Kmer đỏ thổng trị Campuchia đã gây ra cái chết của ước chừng khoảng 1,4 triệu đến 2,2 triệu người, mà lúc đó tổng số dân của Campuchia chỉ khoảng hơn 7 triệu người, nó đương nhiên cho đài báo tuyên truyền rằng những người bị giết là thành phần "phản đảng, làm chính trị, phản cách mạng" (Khmer đỏ cũng là ĐCS và được Trung Cộng tiếp tay), một kiểu đại loại như thế. Nhân dân Campuchia thời đó cũng nhiều người đồng quan điểm và tin theo tuyên truyền của Pol Pot. Và giờ đây cả thế giới đã phán xử, nhân loại cũng biết về tội ác diệt chủng của nó.

ĐCSTQ đàn áp gia đình học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc (Nguồn ảnh: Chánh Kiến Net)

So sánh về mức độ tàn ác thì ĐCSTQ còn nhỉnh hơn HitLe và PolPot, lý do gì khiến bạn tin vào vu khống của nó về Pháp Luân Công rồi cho rằng Pháp Luân Công là “tà đạo, làm chính trị,vv…” trong khi cha ông của người Việt nhiều người đã chết nơi biển đảo hay biên giới vì đạn dược của Trung Cộng,  rất có thể sẽ rơi vào tình huống của người dân thế giới thời bấy giờ tin và nghe theo tuyên truyền của HitLe hay PolPot trước khi tội ác của nó chưa bị phơi bày.

Lại nói tôi tin vào đài báo của nhà nước Việt Nam chứ chẳng tin vào đài báo ĐCSTQ, đúng rồi, nhiều đài báo láng giềng của Đức cũng đưa tin theo tuyên truyền của HitLe và người dân láng giềng thì tin vào tuyên truyền của nhà nước họ, gián tiếp tin theo thôi.

Dẫn ra các ví dụ trên để nói về cách chúng ta tiếp nhận thông tin đài báo, phải chăng chúng ta có lần đã tự lừa mình theo cách trên khi phán đoán nhận định về một ai đó?

Hiểu về Pháp Luân Công thế nào cho đúng? 

Pháp Luân Công là một môn tu thuộc trường phái Phật, chiểu theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn để tu tâm và hành xử hàng ngày, kèm thêm 5 bài tập nhẹ nhàng giúp nâng cao sức khỏe. Người tu luyện Pháp Luân Công đa phần đạt được lợi ích to lớn về đạo đức và sức khỏe, điều này tạo thành sức hút mạnh mẽ khi vào 1999 đã có 100 triệu người Trung Quốc theo học (1/10 dân số TQ lúc bấy giờ).

Cảnh luyện công của các học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc trước 20 tháng 7 năm 1999 (Ngồn ảnh: Minh Huệ Net)

Việc Giang Trạch Dân và ĐCSTQ đàn áp Pháp Luân Công chủ yếu là vì sự ganh tỵ: 100 triệu là lớn hơn số đảng viên ĐCSTQ thời bấy giờ [70 triệu], nó không chịu được việc có một đoàn thể nào lớn hơn nó. Nó cũng không chịu được khi sách của Pháp Luân Công (cuốn Chuyển Pháp Luân) thì người dân TQ người người tìm đọc, chuyền tay nhau đọc trong khi sách của nó (các sách về đảng) thì phải cưỡng chế nhồi nhét vào đầu người dân. Nó không chịu được vì người học Pháp Luân Công tin Thần kính Phật trong khi nó muốn lòng kính trọng Thần của người dân không được lớn hơn việc tôn thờ nó, nó muốn người dân coi đảng là nhất. Nó ganh tỵ vì người tập Pháp Luân Công lúc đó rất nhiều người tự nguyện làm việc tốt trong khi đảng viên của nó thì thỉnh thoảng mới có một tấm gương người tốt điển hình. Nó [Giang Trạch Dân - tổng bí thư ĐCSTQ lúc bấy giờ] không chịu được việc vợ, cũng như cấp dưới của nó hết lời ca ngợi đức độ của vị Sư phụ Pháp Luân Công, không chịu được việc người dân TQ kính trọng vị thầy của Pháp Luân Công từ tấm lòng trong khi nó là một lãnh tụ lại không có được điều này.

Tất cả điều trên khiến Giang Trạch Dân và ĐCSTQ phát động đàn áp Pháp Luân Công. Có người không thể nào tin được việc một lãnh tụ cấp cao lại đem lòng ganh tỵ và nghe phi lý, chủ yếu là vì họ vốn quan niệm rằng cấp cao là có đạo đức tư cách tốt, trong khi lịch sử nhân loại cho thấy ngay rất nhiều bậc vua chúa gọi là “hôn quân vô đạo”, lãnh đạo cấp cao nhưng nó cũng là người  không phải Thần Phật, là người mà ở vị trí nào mà không giữ được đạo đức thì cũng hành xử tệ thôi, chẳng phải thời hiện nay chúng ta đã chứng kiến rất nhiều tham quan ghế to chức to cũng làm điều xằng bậy đấy sao, núi thì to nhưng không phải không có rắn độc. Việc Giang Trạch Dân và ĐCSTQ đàn áp Pháp Luân Công đã có nhiều quốc gia lên án và truy tố về tội ác này.

Thế giới lên án tội ác của Giang Trạch Dân. Ông ta sẽ bị trừng phạt vì đã đã tiến hành bức hại Pháp Luân Công (Nguồn ảnh: Tinh Hoa)

Khi bạn hiểu sai về Pháp Luân Công, thì sẽ dẫn đến việc gì? Hiểu sai thì sẽ phát sinh ác cảm hoặc thù ghét phỉ báng, hoặc tham gia trực tiếp vào việc phá họ. Nhưng Pháp Luân Công là Phật Pháp, ác cảm hay thù ghét phỉ báng họ cũng chính là đang ác cảm thù ghét phỉ báng đối với Phật Pháp, ứng xử với Phật Pháp cũng tương đương với đang ứng xử với vị Thần vị Phật hoặc đệ tử của họ. Người có đức tin vào Thần Phật ai cũng biết rằng, khi một người thù ghét, xúc phạm, phỉ báng Thần Phật, Phật Pháp [dù chỉ là ý nghĩ trong tâm] thì sẽ tạo thành tội nghiệp to lớn và chịu báo ứng bi thảm vì tội nghiệp này. Có một điều dễ khiến người sai lầm ấy chính là họ không tin vào báo ứng và cho rằng chuyện viển vông mê tín, nói rằng tôi chả thấy ai bị báo ứng cả. Vì sự thật chẳng báo chí hay nhà nước nào đi thống kê “nhân quả báo ứng cả”, và đương sự bị báo ứng lúc đó họ chẳng thể đội mồ dậy nói cho chúng ta nghe, những chuyện nghe được từ dân gian hay người truyền lại thì lại cho là mê tín viển vông. Người Việt nói: “có kiêng có lành”, kính trọng Thần Phật hay tín ngưỡng chân chính thì chẳng mất gì cả, đương nhiên lành mà không có hại, còn việc xúc phạm một tín ngưỡng hoặc đoàn thể tín ngưỡng khác chỉ vì những điều của họ khác với nhận thức của bạn lại là việc rất không nên, có hại, bởi vì họ không tổn gì bạn cả. Nếu mà vô tri hùa theo đám ông mà ứng xử sai với những điều liên quan đến Thần Phật, Phật Pháp, hay cá nhân đoàn thể tín ngưỡng thì lại càng không nên.

Chúng tôi vừa nói cho bạn biết sự thật về Pháp Luân Công và lý do vì sao bạn cần hiểu đúng về nó, mục đích không phải vì để bạn học Pháp Luân Công, mà vì đây là Phật Pháp. Chúng ta không nên thù hận Phật Pháp, nếu không sẽ mang tai họa đến cho bản thân. Và khi nói về tội ác ĐCSTQ đàn áp Pháp Luân Công, thì đương nhiên cần chỉ đích danh kẻ gây tội ác là ai. Chỉ đích danh ĐCSTQ thì phải có chữ “đảng”, có chữ “đảng” trong trường hợp này nào có liên quan gì đến chính trị. Đây cũng chính là điểm mà nhiều người vin vào để nói rằng Pháp Luân Công làm chính trị, chỉ vì có nhắc đến một chữ “đảng”.

Hiểu được rằng Pháp Luân Đại Pháp - Chân Thiện Nhẫn là tốt thì sẽ có được phúc báo và bình an - may mắn (Nguồn ảnh: Pinterest)

Khi bạn hiểu đúng, bạn sẽ không thù ghét ác cảm với Pháp Luân Công, không phỉ báng Phật Pháp, không hùa theo tuyên truyền vu khống của Trung Cộng, sẽ không phải chịu những gì liên quan đến báo ứng đối với việc này. Hàng trăm triệu học viên Pháp Luân Công thường nói điều này, không hùa theo Trung Cộng trong tội ác mà nó làm đối với Pháp Luân Công thì sẽ không bị họa lây khi trời diệt nó. Hiểu được rằng Pháp Luân Đại Pháp - Chân Thiện Nhẫn là tốt thì sẽ có được phúc báo và bình an - may mắn. Chúng tôi chính mong muốn điều này cho bạn và người thân của bạn! Công đạo trong lòng tự bạn soi xét có thể hiểu được!

Tác giả: Pháp đồ

Nếu quý độc giả có câu chuyện hay, bức ảnh đẹp, lời thơ sâu lắng... có ý nguyện cùng chúng tôi gìn giữ những giá trị đạo đức truyền thống. Xin vui lòng gửi về hòm thư: admin@quayvetruyenthong.org

Có thể bạn quan tâm:

BÀI VIẾT XEM NHIỀU