Có một con cá chép nọ hàng ngày sống trong hồ nước, tung tăng bơi lội, mỗi ngày đều dường như rất vui vẻ. Nó nghĩ rằng được sống ở nơi đây thật hạnh phúc biết bao, tha hồ vùng vẫy, giống như chốn thiên đường vậy. Nó mãi mê với những thú vui thực tại mà không biết được có con đường để cá chép ta có thể bơi ra sông lớn, có thể giải thoát cuộc sống tù túng trong hồ, sông lớn có thể cho nó cuộc sống tốt đẹp hơn thực tại và nó có thể hoá rồng bay lên trời xanh.

Rồi ngày lại ngày cứ thế trôi qua, nước trong hồ dần dần bị khô cạn, cá chép kia dần dần thiếu nước và chết đi. Nó vĩnh viễn không biết được rằng, có những con cá chép dám từ bỏ cuộc sống hào nhoáng nhưng mơ ảo nơi hồ nhỏ mà lựa chọn con đường tìm đến cuộc sống nơi sông lớn bao la mới là chân thực và có thể hóa rồng bay lên trời xanh.
Có những con người mỗi ngày sống trong cái tình và bị tình chi phối, ngày ngày nhung nhớ, ngày ngày thiết tha, họ cũng nghĩ rằng, cái tình này thật đẹp, cũng hy vọng nó vĩnh hằng mãi mãi. Rồi đến khi cái tình không còn như ý nguyện, họ lại đau khổ, sầu lo, thậm chí nghĩ rằng nếu tình này không là trường cửu thì sống có nghĩa gì, từ đó rơi vào bi quan vô vọng.
Thậm chí có những người tu hành vì không hiểu rõ cái tình này nên bị tình chi phối, họ cho rằng vứt bỏ tình rồi thì cuộc sống không còn gì ý nghĩa. Họ hoàn toàn không biết rằng, người tu luyện khi buông bỏ được tình thì sẽ đạt đến từ bi, đó mới là thứ vĩnh hằng của sinh mệnh.

Với những người tu luyện khi đã thoát khỏi bể tình đều hiểu được rằng tình cảm của con người là thứ không vững bền nhất, dễ bị lay động nhất, giống như bong bóng xà phòng mong manh và dễ vỡ. Từ đó hằng trì tu luyện, đoạn dứt lưới tình, đạt đến từ bi trở về thiên quốc, đó mới là nơi chốn viễn hằng.
Thật đúng là:
Ngỡ như lòng đại dương
Người đời trong tình huyễn
Ngỡ đâu chốn thiên đường
Chỉ có người tu luyện
Mới hiểu lẽ vô thường
Hằng tâm này tu luyện
Không còn những vấn vương
Khai Tâm