Người đâu phải cỏ cây, mà theo gió nương mình
Bởi Thần sinh bất thú, sao sát hại thân sinh
Dẫu cổ máy điếc mù, cũng đau khi bị đánh
Có phải là núi đá, chờ phong hóa nghìn năm

Nước nhấn chìm vạn vật, nhẹ chui vào kẽ đất
Nhỏ bé như hạt bụi, làm đau mắt kẻ khờ
Nắng hè lên ngọn tre, mưa rơi khi bất chợt
Con người sống khốn khổ, tạm bợ mà hay mơ

Luân hồi đâu biết sợ, oán nợ trả thêm phần
Trong đêm tĩnh phân vân, mắt nhìn trời trăng sao
Cha mẹ ta nơi đâu, anh em ta chốn nào
Bao lâu nơi trần thế, khi nào về nguyên lai

Bình minh sương lấp lánh, lão mê cười ngây ngô
Chim ca đón Sứ Thần, xin chào Chân Thiện Nhẫn!
Tĩnh Nhiên
Hits: 79