Chủ Nhật, 24 Tháng Chín 2023

Nhà Nho và vị tăng nhân đàm luận về tình mẫu tử

Vương Dương Minh, vị đại sư tâm học triều Minh từng nói rằng: “Ngô Nho dưỡng tâm vị thường ly khước sự vật, chỉ thuận kỳ thiên tắc tự nhiên tựu thị công phu.” Câu này có nghĩa là nhà Nho lấy việc tu thân dưỡng tính mà không thoát ly khỏi sự vật, sự việc bình thường. Họ không cần cố ý kiếm tìm, chỉ thuận theo tự nhiên, giữ một tâm thái tự tại. Đó chính là công phu của Nho gia. Kiến giải này của ông kỳ thực cũng hàm chứa rất nhiều đạo lý trong chuyện tu hành.

Cuộc đàm luận của Vương Dương Minh và một vị tăng nhân

Năm Vương Dương Minh 30 tuổi, ông chuyển tới Tây Hồ, Tiền Đường dưỡng bệnh. Tại đây có một lão tăng sống một mình, suốt ngày nhắm mắt tĩnh toạ, không nói một lời, không nhìn bất cứ thứ gì, nghiêm khắc thực hành một công phu tu luyện trong Phật giáo.

Nho gia

Vương Dương Minh trong tâm thấy rất hiếu kỳ, bèn tiến tới thăm dò. Quan sát một thời gian, Vương Dương Minh dùng thiền ngữ hỏi: “Vị hoà thượng này cả ngày luôn miệng nói điều gì, suốt ngày mắt trừng trừng nhìn thứ gì?”

Vị tăng nhân nghe có người nói vậy, bèn ngạc nhiên dứng dậy hành lễ, nói với Dương Vương Minh rằng: “Tiểu tăng không nói, không nhìn đã ba năm nay rồi. Thí chủ lại nói luôn miệng nói gì, trừng trừng nhìn thứ gì, là có ý gì?”

Vương Dương Minh thấy vị tăng nhân đáp lời, bèn hỏi: “Ông là người ở đâu? Đã xa nhà bao nhiêu năm rồi?” Vị tăng nhân đáp: “Ta là người Quảng Đông, đã xa nhà hơn 10 năm rồi.”

Vương Dương Minh lại hỏi: “Người nhà thân thích của ngài còn những ai?” Vị tăng nhân đáp: “Chỉ còn một mẹ già, không biết sống chết ra sao.”

Vương Dương Minh lại hỏi: “Ngài có nhớ mẹ già chăng?” Tăng nhân đáp: “Không thể không tưởng nhớ.” Vương Dương Minh nói: “Ngài đã không thể không tưởng nhớ, thì dẫu cả ngày không nói gì, trong tâm cũng đã đang nói ra rồi. Dẫu rằng cả ngày không nhìn, nhưng trong tâm cũng đang nhìn rồi.”

Vị tăng nhân đột nhiên tỉnh ngộ, hợp thập nói: “Thí chủ đàm luận thật tinh diệu, khiến ta mở rộng tầm nhìn mà minh bạch hơn.”

Vương Dương Minh nói: “Mặc dù cả ngày ngồi đó, nhưng tâm vẫn bấn loạn…” Vương Dương Minh nói đến đây, vị tăng nhân đột nhiên oà khóc nói: “Thí chủ nói rất phải. Tiểu tăng sớm nên quay về thăm lại mẫu thân.”

Hôm sau Vương Dương Minh lại tới thăm vị tăng nhân, thì đồ đệ của vị tăng nhân nói rằng 12 giờ đêm qua tăng nhân đã gói ghém hành lý về quê.

Xuất gia tu hành của Phật gia và tu thân dưỡng tính của Nho gia

Câu chuyện này không phải là để hạ thấp Phật gia, đề cao Nho gia. Kỳ thực kể từ khi vị tăng nhân trả lời Vương Dương Minh thì đã phá mất công phu của mình rồi, để lộ việc ông vẫn còn động tâm tới lời nói của người khác dù đã bế mục, bế khẩu nhiều năm. Từ khi vị tăng nhân trả lời về gốc gác của ông, và về người thân thích của ông, thì ông cũng đã để lộ ra phần sâu thẳm nhất trong nội tâm mà đáng lẽ một người tu hành cần làm được ngay từ khi xuất gia, đó chính là đoạn dứt với thế tục. Đây cũng là điểm khác biệt quan trọng nhất giữa tu thân dưỡng tính của Nho gia và xuất gia tu hành của Phật gia.

Tu hành thời cổ đại có một tiêu chuẩn vô cùng nghiêm khắc. Người xuất gia thời xưa khi đã làm lễ xuống tóc thì cũng không được coi như người bình thường nữa. Đó là nguyên do vì sao ngay cả Vua, Hoàng Đế gặp cao tăng cũng cúi đầu thăm hỏi một cách tôn kính, chứ không có chuyện cao tăng phải quỳ gối dập đầu trước bậc Chí Tôn. Ai cũng xem người tu hành là tấm gương tại nhân gian để noi theo, ai cũng xem người tu hành là cầu nối giữa nhân gian với Thần Phật.

Bên cạnh các tiêu chuẩn bề mặt như ý chí kiên cường, khả năng chịu khổ, chưa từng phạm tội, đôi khi còn phải thi lấy bằng “Độ điệp” trước khi xuất gia, thì kỳ thực người xuất gia thời xưa đều hiểu rằng đã xuất gia rồi là phải “xả tận hết thảy”, nếu không thể “xả tận” thì đừng xuất gia. Mà trong “xả tận” này thì sắc và tình là giới cấm vô cùng quan trọng . Cha mẹ vợ con đến tìm thì xưng là “thí chủ – bần tăng”, đó chính là đoạn tuyệt hết thảy với sắc tình, cũng là phần vị tư lớn nhất trong mỗi con người.

Người xuất gia chân chính xưa kia hiểu rằng tu luyện là quá trình buông xả cái “vị tư”, cái tình riêng của bản thân để đạt đến trạng thái “vị tha” và từ bi với vạn sự vạn vật. Tu hành không biến con người ta thành vô tri vô giác như đá, như gỗ, cũng không buồn chán, mà chính là quá trình tìm ra sự an lạc, thanh thoát tự trong tâm, không còn bị những hỷ nộ ái ố của người thường khống chế nữa. Bởi vì phương pháp là như vậy nên xuất phát điểm là cao, tu sẽ nhanh hơn so với Nho gia.

Trái ngược lại, đạo tu thân của Nho gia lại không chọn cách thoát ly thế gian, mà đề xuất một trật tự ổn định cho xã hội, sau đó thuận theo tự nhiên mà tu dưỡng bản thân. Nho gia quan niệm rằng trời đất sinh dưỡng vạn vật, con người là con của tự nhiên, nên Thiên đạo đương nhiên cũng bao hàm đạo của con người trong đó. Chính vì thế, chỉ cần buông bỏ những dục vọng và chấp niệm che mờ nội tâm của chính mình, thì tự nhiên sẽ có thể bước lên con đường chính đạo, thuận theo đạo Trời mà hành. Nhưng cũng vì xuất phát điểm như vậy nên mặt bằng thấp hơn, rất nhiều Nho sinh không biết, cũng không có được sự thăng hoa mà người chú trọng tu thân cần có.

Chưa đạt đến thì đừng cưỡng cầu

Không cố ý, nghĩa là không gượng ép bản thân làm trái với nội tâm mình, mà đi theo nội tâm, thì sẽ không sai lệch. Vương Dương Minh tuy theo Nho gia, nhưng cũng đã chỉ ra cho vị tăng nhân rằng: Trong tâm thương nhớ mẹ già, thì dẫu ngồi đả toạ nơi chùa chiền miếu mạo, thì tu hành như vậy cũng là cố ý tu hành, liệu có thể tu được gì đây? Chi bằng về nhà phụng dưỡng mẹ già còn hơn.

Gượng ép bản thân làm những việc trong tâm không mong muốn, như vậy cũng không đạt được gì. Bởi vậy có câu rằng đã xuất gia thì cần phải “xả tận”, nếu không “xả tận” được thì đừng xuất gia. Nội tâm không đạt được đến điểm đó mà cưỡng cầu thì cũng vô nghĩa.

Thời xưa có một vị xạ thủ bắn tên, trăm phát trăm trúng, chưa từng thất thủ. Một hôm, hoàng thượng ngưỡng mộ tài năng cho gọi ông đến, xem ông bắn tên và hứa rằng nếu quả thực ông có thể trăm phát trăm trúng thì sẽ ban thưởng cho một trăm đồng tiền vàng. Nếu không phải vậy thì sẽ xử trảm.

Vì trong tâm xạ thủ đều là tạp niệm, trong đầu chỉ nghĩ tới hậu quả nếu bắn không trúng sẽ như thế nào, rồi nếu bắn trúng thì sẽ thế nào, nên không thể tập trung tinh thần bắn tên. Trước sự cám dỗ và đe doạ, lần đầu tiên vị xạ thủ bắn tên này thất thủ. Vậy nên khi cố ý gượng ép thì sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp.

Thế nào là thuận theo tự nhiên không gượng ép? Đạo gia giảng về vấn đề này rất thâm sâu. Lão Tử so đạo của ông giống như nước, nước không hỏi quy củ của vạn vật trên thế gian, chỉ để tâm tới việc chảy về nơi thấp, khi gặp chướng ngại thì nước chảy quanh. Nếu chẳng thể chảy quanh thì nước sẽ dừng lại, âm thầm tích tụ năng lượng, chờ đợi tới khi năng lượng đầy đủ rồi sẽ vượt qua chướng ngại, mọi sự đều thuận theo tự nhiên.

Khi hành sự, nếu có thể ở vào trạng thái như “nước”, không vội vàng, hấp tấp, không lo lắng vì muốn đạt được mục tiêu, và trừ bỏ những nhân tố bất an khiến tâm phiền ý loạn, mới có thể giúp tâm hồn được tự do, khoáng đạt. Như vậy mới có thể khai mở tâm linh, phát huy tối đa tiềm năng của mình, và kiến tạo kỳ tích.

Dẫu là sự nghiêm ngặt “xả tận” của Phật gia, sự thuận theo tự nhiên của Đạo gia, hay việc tu thân dưỡng tính của Nho gia cũng vậy, chúng đều có những đạo lý thâm sâu bên trong, đều là tinh hoa của văn hóa truyền thống.

Thiên Cầm
Nguồn: trithucvn.net

Các bài viết liên quan:

[related_posts_by_tax title=""]

VIDEO GỢI Ý

[youlist randomvid="2ixVsuU5MOw, Ongzpm5qN18, FrPYclwSF_A, nX8VpCywqD0, ZXketPYULb0, Gme6hDduhDQ, o_yK8hgb5-Y, 8PlXEoD-_9U, qDMQPIoSdPs, whmtXT5Zgrk, 8x3SFMa7hP0, jGv3n2Uhi4U" showinfo="1" width="768" height="480" class="youlist" autohide="2" autoplay="0" disablekb="0" theme="dark" modestbranding="0" controls="1" color="red" fs="1" rel="0" start="0" loop="0" iv_load_policy="1" version="3" style="" vq="" nocookie="0" https="1" wmode="" parameters=""]

Hits: 28

Bài nên xem:

Khi bạn hiểu sai về Pháp Luân Công, thì sẽ dẫn đến việc gì?

Đơn giản là - hiểu sai thì sẽ có ứng xử hành động sai, ứng xử hành động sai thì kết quả không tốt cho mình [và kể cả người thân], vì người ta nghĩ gì làm gì thì đều sẽ phát sinh một kết quả về sau, đó là quy luật. Cụ thể việc này ra sao? Các bạn đọc ở vế sau bài viết, chúng tôi cần nói một chút về bối cảnh và đầu đuôi sự việc các bạn mới có thể hiểu hết.

Học viên Pháp Luân Công Việt Nam luyện công (Nguồn ảnh: Internet)

Có một điều mà rất nhiều người vướng phải, ấy là cho rằng Pháp Luân Công là tà đạo, làm chính trị. “Chẳng đúng thế sao, đài báo ti vi, trên mạng trên facebook họ nói đầy đấy thôi, đài báo nhà nước cũng nói đấy thôi”. Bạn nói thể chẳng phải rất ư là định kiến theo số đông và bất công sao? Chúng ta ai cũng nói câu tôi nghe gì cũng là “nghe bằng hai tai” hoặc “không biết thì cũng không nên nghe này kia mà nói lung tung”, nhưng bạn đang dùng hai tai mà nghe mà tin cùng một luồng thông tin nói xấu, trang web và sách của Pháp Luân Công công khai trên mạng, muốn biết tốt xấu thì xem trực tiếp nghe trực tiếp những gì họ học họ làm thì sẽ rõ hết chứ đâu cần nghe qua ai. Là “tà đạo” thì giáo lý việc làm của nó nhất định phải liên quan đến điều ÁC. Là “làm chính trị” thì nó nhất định phải tranh quyền tranh chức hay cái ghế của ai đó, hay là liên quan đảng phái đấu đá,vv… Pháp Luân Công không có những điều này, bạn có thể kiểm chứng bằng việc tìm hiểu những điều họ học tại trang web chính thống của Pháp Luân Công [https://vi.falundafa.org/] có chữ nào là dạy làm ác, có chữ nào là kêu đi làm chính trị đảng phái. Đôi khi chúng ta sống một đời cùng vợ chồng, cha mẹ, thân thiết như vậy nhưng cũng không hiểu hết họ, huống hồ một tình huống mà chúng ta ở ngoài  và nghe qua như Pháp Luân Công.

Nhưng đài báo ti vi nhà nước cũng nói như vậy” - đài báo ti vi nhà nước cũng rất nhiều kênh, có kênh nói có kênh không, đài báo ti vi cũng là người có hiểu đúng và hiểu sai, có người đưa tin sự thật và có người đưa tin theo “ý đồ” của cá nhân người viết, việc ĐCSTQ đàn áp Pháp Luân Công đã cách đây 23 năm [1999], bây giờ họ viết bài cũng chỉ dựa vào tài liệu lượm lặt trên mạng hoặc bên nhà nước TQ đưa qua, đây chẳng khác nào là “lấy “sự thật” được nói ra từ miệng tên giết người cưỡng bức rồi về đưa tin về vụ án mà nó gây ra”, và sự thật mà tên giết người đó nói là nó có lý do hợp lý để giết người và cưỡng bức - trớ trêu thay đây là chỗ mà nhiều người tin theo.

Quay ngược thời gian nói về việc này, HitsLe khi diệt chủng  6 triệu người Do Thái hắn ta cũng làm công tác tuyên truyền, nhiều người dân Đức lúc bấy giờ cũng ủng hộ và đồng quan điểm với nó, nghe nói hắn cũng cho rằng người Do Thái muốn lật đổ và “làm chính trị”. Cho đến hôm nay nhân loại nhìn nhận hắn là kẻ diệt chủng tàn ác và là điển hình của tội ác với nhân loại.

Thời Kmer đỏ thổng trị Campuchia đã gây ra cái chết của ước chừng khoảng 1,4 triệu đến 2,2 triệu người, mà lúc đó tổng số dân của Campuchia chỉ khoảng hơn 7 triệu người, nó đương nhiên cho đài báo tuyên truyền rằng những người bị giết là thành phần "phản đảng, làm chính trị, phản cách mạng" (Khmer đỏ cũng là ĐCS và được Trung Cộng tiếp tay), một kiểu đại loại như thế. Nhân dân Campuchia thời đó cũng nhiều người đồng quan điểm và tin theo tuyên truyền của Pol Pot. Và giờ đây cả thế giới đã phán xử, nhân loại cũng biết về tội ác diệt chủng của nó.

ĐCSTQ đàn áp gia đình học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc (Nguồn ảnh: Chánh Kiến Net)

So sánh về mức độ tàn ác thì ĐCSTQ còn nhỉnh hơn HitLe và PolPot, lý do gì khiến bạn tin vào vu khống của nó về Pháp Luân Công rồi cho rằng Pháp Luân Công là “tà đạo, làm chính trị,vv…” trong khi cha ông của người Việt nhiều người đã chết nơi biển đảo hay biên giới vì đạn dược của Trung Cộng,  rất có thể sẽ rơi vào tình huống của người dân thế giới thời bấy giờ tin và nghe theo tuyên truyền của HitLe hay PolPot trước khi tội ác của nó chưa bị phơi bày.

Lại nói tôi tin vào đài báo của nhà nước Việt Nam chứ chẳng tin vào đài báo ĐCSTQ, đúng rồi, nhiều đài báo láng giềng của Đức cũng đưa tin theo tuyên truyền của HitLe và người dân láng giềng thì tin vào tuyên truyền của nhà nước họ, gián tiếp tin theo thôi.

Dẫn ra các ví dụ trên để nói về cách chúng ta tiếp nhận thông tin đài báo, phải chăng chúng ta có lần đã tự lừa mình theo cách trên khi phán đoán nhận định về một ai đó?

Hiểu về Pháp Luân Công thế nào cho đúng? 

Pháp Luân Công là một môn tu thuộc trường phái Phật, chiểu theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn để tu tâm và hành xử hàng ngày, kèm thêm 5 bài tập nhẹ nhàng giúp nâng cao sức khỏe. Người tu luyện Pháp Luân Công đa phần đạt được lợi ích to lớn về đạo đức và sức khỏe, điều này tạo thành sức hút mạnh mẽ khi vào 1999 đã có 100 triệu người Trung Quốc theo học (1/10 dân số TQ lúc bấy giờ).

Cảnh luyện công của các học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc trước 20 tháng 7 năm 1999 (Ngồn ảnh: Minh Huệ Net)

Việc Giang Trạch Dân và ĐCSTQ đàn áp Pháp Luân Công chủ yếu là vì sự ganh tỵ: 100 triệu là lớn hơn số đảng viên ĐCSTQ thời bấy giờ [70 triệu], nó không chịu được việc có một đoàn thể nào lớn hơn nó. Nó cũng không chịu được khi sách của Pháp Luân Công (cuốn Chuyển Pháp Luân) thì người dân TQ người người tìm đọc, chuyền tay nhau đọc trong khi sách của nó (các sách về đảng) thì phải cưỡng chế nhồi nhét vào đầu người dân. Nó không chịu được vì người học Pháp Luân Công tin Thần kính Phật trong khi nó muốn lòng kính trọng Thần của người dân không được lớn hơn việc tôn thờ nó, nó muốn người dân coi đảng là nhất. Nó ganh tỵ vì người tập Pháp Luân Công lúc đó rất nhiều người tự nguyện làm việc tốt trong khi đảng viên của nó thì thỉnh thoảng mới có một tấm gương người tốt điển hình. Nó [Giang Trạch Dân - tổng bí thư ĐCSTQ lúc bấy giờ] không chịu được việc vợ, cũng như cấp dưới của nó hết lời ca ngợi đức độ của vị Sư phụ Pháp Luân Công, không chịu được việc người dân TQ kính trọng vị thầy của Pháp Luân Công từ tấm lòng trong khi nó là một lãnh tụ lại không có được điều này.

Tất cả điều trên khiến Giang Trạch Dân và ĐCSTQ phát động đàn áp Pháp Luân Công. Có người không thể nào tin được việc một lãnh tụ cấp cao lại đem lòng ganh tỵ và nghe phi lý, chủ yếu là vì họ vốn quan niệm rằng cấp cao là có đạo đức tư cách tốt, trong khi lịch sử nhân loại cho thấy ngay rất nhiều bậc vua chúa gọi là “hôn quân vô đạo”, lãnh đạo cấp cao nhưng nó cũng là người  không phải Thần Phật, là người mà ở vị trí nào mà không giữ được đạo đức thì cũng hành xử tệ thôi, chẳng phải thời hiện nay chúng ta đã chứng kiến rất nhiều tham quan ghế to chức to cũng làm điều xằng bậy đấy sao, núi thì to nhưng không phải không có rắn độc. Việc Giang Trạch Dân và ĐCSTQ đàn áp Pháp Luân Công đã có nhiều quốc gia lên án và truy tố về tội ác này.

Thế giới lên án tội ác của Giang Trạch Dân. Ông ta sẽ bị trừng phạt vì đã đã tiến hành bức hại Pháp Luân Công (Nguồn ảnh: Tinh Hoa)

Khi bạn hiểu sai về Pháp Luân Công, thì sẽ dẫn đến việc gì? Hiểu sai thì sẽ phát sinh ác cảm hoặc thù ghét phỉ báng, hoặc tham gia trực tiếp vào việc phá họ. Nhưng Pháp Luân Công là Phật Pháp, ác cảm hay thù ghét phỉ báng họ cũng chính là đang ác cảm thù ghét phỉ báng đối với Phật Pháp, ứng xử với Phật Pháp cũng tương đương với đang ứng xử với vị Thần vị Phật hoặc đệ tử của họ. Người có đức tin vào Thần Phật ai cũng biết rằng, khi một người thù ghét, xúc phạm, phỉ báng Thần Phật, Phật Pháp [dù chỉ là ý nghĩ trong tâm] thì sẽ tạo thành tội nghiệp to lớn và chịu báo ứng bi thảm vì tội nghiệp này. Có một điều dễ khiến người sai lầm ấy chính là họ không tin vào báo ứng và cho rằng chuyện viển vông mê tín, nói rằng tôi chả thấy ai bị báo ứng cả. Vì sự thật chẳng báo chí hay nhà nước nào đi thống kê “nhân quả báo ứng cả”, và đương sự bị báo ứng lúc đó họ chẳng thể đội mồ dậy nói cho chúng ta nghe, những chuyện nghe được từ dân gian hay người truyền lại thì lại cho là mê tín viển vông. Người Việt nói: “có kiêng có lành”, kính trọng Thần Phật hay tín ngưỡng chân chính thì chẳng mất gì cả, đương nhiên lành mà không có hại, còn việc xúc phạm một tín ngưỡng hoặc đoàn thể tín ngưỡng khác chỉ vì những điều của họ khác với nhận thức của bạn lại là việc rất không nên, có hại, bởi vì họ không tổn gì bạn cả. Nếu mà vô tri hùa theo đám ông mà ứng xử sai với những điều liên quan đến Thần Phật, Phật Pháp, hay cá nhân đoàn thể tín ngưỡng thì lại càng không nên.

Chúng tôi vừa nói cho bạn biết sự thật về Pháp Luân Công và lý do vì sao bạn cần hiểu đúng về nó, mục đích không phải vì để bạn học Pháp Luân Công, mà vì đây là Phật Pháp. Chúng ta không nên thù hận Phật Pháp, nếu không sẽ mang tai họa đến cho bản thân. Và khi nói về tội ác ĐCSTQ đàn áp Pháp Luân Công, thì đương nhiên cần chỉ đích danh kẻ gây tội ác là ai. Chỉ đích danh ĐCSTQ thì phải có chữ “đảng”, có chữ “đảng” trong trường hợp này nào có liên quan gì đến chính trị. Đây cũng chính là điểm mà nhiều người vin vào để nói rằng Pháp Luân Công làm chính trị, chỉ vì có nhắc đến một chữ “đảng”.

Hiểu được rằng Pháp Luân Đại Pháp - Chân Thiện Nhẫn là tốt thì sẽ có được phúc báo và bình an - may mắn (Nguồn ảnh: Pinterest)

Khi bạn hiểu đúng, bạn sẽ không thù ghét ác cảm với Pháp Luân Công, không phỉ báng Phật Pháp, không hùa theo tuyên truyền vu khống của Trung Cộng, sẽ không phải chịu những gì liên quan đến báo ứng đối với việc này. Hàng trăm triệu học viên Pháp Luân Công thường nói điều này, không hùa theo Trung Cộng trong tội ác mà nó làm đối với Pháp Luân Công thì sẽ không bị họa lây khi trời diệt nó. Hiểu được rằng Pháp Luân Đại Pháp - Chân Thiện Nhẫn là tốt thì sẽ có được phúc báo và bình an - may mắn. Chúng tôi chính mong muốn điều này cho bạn và người thân của bạn! Công đạo trong lòng tự bạn soi xét có thể hiểu được!

Tác giả: Pháp đồ

Nếu quý độc giả có câu chuyện hay, bức ảnh đẹp, lời thơ sâu lắng... có ý nguyện cùng chúng tôi gìn giữ những giá trị đạo đức truyền thống. Xin vui lòng gửi về hòm thư: admin@quayvetruyenthong.org

Có thể bạn quan tâm:

BÀI VIẾT XEM NHIỀU