Chủ Nhật, 24 Tháng Chín 2023

Nguyên tắc của người quân tử nói theo ngôn ngữ hiện đại

Người quân tử không đồng ý với cách nhìn của người khác, nhưng không có nghĩa là họ không tôn trọng nhân phẩm của người khác, lại càng không có nghĩa là họ tước đoạt quyền lợi của người khác. Đối nhân xử thế có nguyên tắc, có chừng mực, có giới hạn, đây mới là người quân tử.

Ca ngợi nhân phẩm và tài năng của người, giữ vững chính nghĩa của mình

George Washington là vị Cha Lập quốc của nước Mỹ hiện đại. Sau khi ông thống lĩnh quân lính đánh bại người Anh, uy vọng cá nhân ông đã lên đến đỉnh điểm. Rất nhiều thuộc hạ ủng hộ ông, hy vọng ông làm quốc vương. Đối mặt với ngôi vị quốc vương, Washington vẫn từ chối không chút do dự. Ông cho rằng nếu ông mà làm quốc vương, vậy thì việc người dân đổ máu và nước mắt hoàn toàn không có giá trị.

Một người bạn thân của Washington, Thomas Jefferson, người khởi thảo Tuyên ngôn độc lập của nước Mỹ, ủng hộ Washington lên làm tổng thống. Nhưng ông cũng kiên trì rằng tổng thống thì phải có nhiệm kỳ, không thể không bị hạn chế, không thể nắm giữ quyền lực tối cao của quốc gia vô thời hạn. Đồng thời ông tích cực cổ vũ dân chúng thành lập hai viện, kiến nghị chế độ tam quyền phân lập, yêu cầu ước thúc hành vi của tổng thống.

Nguyên tắc của người quân tử nói theo ngôn ngữ hiện đại
Thomas Jefferson. (Tranh qua Wikipedia)

Thomas Jefferson cho rằng dẫu Washington là một người có đạo đức cao thượng. Nhưng người Mỹ không thể biết rằng sau bao nhiêu năm đảm nhiệm chức vị tổng thống, ông sẽ trở thành một người như thế nào. Bởi lẽ nhân tính luôn có nhược điểm và thường thay đổi, người Mỹ lại càng không thể biết được rằng 100 năm sau tổng thống mà nhân dân Mỹ lựa chọn là người như thế nào. Cho nên người Mỹ phải lập pháp, hạn chế quyền lợi của tổng thống, đảm bảo rằng những lợi ích cơ bản của người dân Mỹ không bị xâm phạm vào bất kỳ thời đại nào.

Thomas Jefferson là người bạn thân thiết của Washington. Trong cuộc chiến tranh chống lại quân Anh, ông và Washington đã kề vai sát cánh bên nhau. Ông ủng hộ Washington hết lòng, hai bên cùng khen ngợi và tôn trọng nhau. Nhưng Thomas Jefferson không vì mối quan hệ thân thiết này mà thay đổi quan điểm của mình, vứt bỏ nguyên tắc.

Trong thời kỳ Washington đảm nhiệm chức vụ tổng thống, Thomas Jefferson thường phản đối phương châm triển khai của tổng thống, nhiều khi họ đứng ở thế đối lập. Sau khi hai nhiệm kỳ kết thúc, Washington tự nguyện rời bỏ, không truy cầu tiếp tục nhiệm kỳ sau. Trước khi từ chức ông từng đề đạt Thomas Jefferson là ứng viên tổng thống. Ông nhiệt tình ca ngợi nhân phẩm và tài năng của Thomas Jefferson.

Quân tử hoà mà không đồng, là vì tán đồng với nhân phẩm, nhưng điểm khác biệt là luôn kiên trì chính nghĩa mà bản thân nhìn nhận.

Khi đứng trước lợi ích của mọi người, mâu thuẫn cá nhân trở nên nhỏ bé

Thời trẻ, Winston Churchill có một khoảng thời gian rất dài từng làm nghị viên tại Hạ nghị viện nước Anh. Ông và nữ đồng nghiệp Margarita có chủ trương chính trị khác nhau một trời một vực.

Những việc mà Winston Churchill tán đồng thì thường Margarita phản đối. Cũng như vậy, những chủ trương Margarita đề xuất, Churchill không hề tán thành. Hai người động một chút lại tranh cãi tới đỏ mặt tía tai trong nghị viện, cho tới khi rời đi không mấy vui vẻ.

Một hôm vào buổi trưa, Winston Churchill uống rất nhiều rượu, hơi rượu nồng nặc khiến ông nấc lên. Ông ngất ngư tới hạ viện họp, thì vừa hay gặp phải Margarita ngay ở hành lang. Margarita vô cùng phẫn nộ hét vào mặt ông: “Winston, ông lại say rượu rồi! Bộ dạng của ông thật khiến người khác muốn ói!”

Winston Churchill hà khắc phản bác lại: “Đúng vậy, bà nói không sai. Tôi say rượu quả thật trông muốn ói. Ngày mai tỉnh rượu tôi sẽ không như vậy nữa. Nhưng Margarita bà thì sao? Bà sinh ra đã xấu xí, hôm qua rất xấu, hôm nay rất xấu, ngày mai cũng rất xấu!”

Lời này quả thực quá đáng. Margarita không ngờ được Winston Churchill lại ác mồm ác miệng như vậy, bà uất ức khóc nấc lên.

Công bằng mà xét, cách làm của Winston Churchill vô cùng thất lễ, có lẽ do uống rượu quá nhiều mà nên. Chuyện không vui này lưu truyền rộng rãi trong Hạ nghị viện, mọi người đều cho rằng, Margarita chắc chắn sẽ hận Winston Churchill thấu xương.

Năm 1939, phát xít Đức xâm lược Ba Lan. Thủ tướng của Anh lúc đó là Neville Chamberlain. Vì ông luôn vỗ về chính sách của Adolf Hitler, nên bị người dân phản đối mạnh mẽ, và bị buộc phải từ chức thủ tướng.

Winston Churchill được đề xuất tiếp nhận chức vụ thủ tướng của Neville Chamberlain, nhưng phải đạt được sự ủng hộ của hơn 2/3 nghị viên mới hợp pháp. Có người liên lạc một vài nghị viên, dự tính bỏ phiếu phản đối Winston Churchill tiếp nhận chức vụ thủ tướng. Họ tìm Margarita, hy vọng bà gia nhập vào hàng ngũ phản đối Winston Churchill.

Tuy nhiên Margarita lại từ chối thẳng thừng. Bà nói đại ý là bà hoàn toàn ủng hộ Winston Churchill. Vào lúc nguy cấp này, bà không nghĩ ra ai phù hợp hơn ông ấy để lãnh đạo nước Anh. Trong số những người bà từng gặp, không ai sánh bằng ông ấy.

Margarita không tán thành chủ trương chính trị của Winston Churchill, thậm chí không tán đồng với cách sống của ông. Nhưng trong nội tâm, bà vẫn luôn tôn trọng Winston Churchill. Xét trên một góc độ nào đó, Margarita cũng được coi là một người quân tử.

Nguyên tắc của người quân tử, nói theo ngôn ngữ hiện đại là: Tôi không đồng ý với cách nhìn của bạn, không đại biểu rằng tôi không tôn trọng nhân phẩm của bạn, lại càng không có nghĩa là tôi tước đoạt quyền lợi của bạn. Tôn trọng lẫn nhau không chỉ thể hiện trong mối quan hệ mật thiết giữa đôi bên, mà điều quan trọng hơn là tôn trọng và cho phép đối phương nói ra những tiếng nói bất đồng.

Thiên Cầm
Nguồn: trithucvn.net

Hits: 13

Bài nên xem:

Khi bạn hiểu sai về Pháp Luân Công, thì sẽ dẫn đến việc gì?

Đơn giản là - hiểu sai thì sẽ có ứng xử hành động sai, ứng xử hành động sai thì kết quả không tốt cho mình [và kể cả người thân], vì người ta nghĩ gì làm gì thì đều sẽ phát sinh một kết quả về sau, đó là quy luật. Cụ thể việc này ra sao? Các bạn đọc ở vế sau bài viết, chúng tôi cần nói một chút về bối cảnh và đầu đuôi sự việc các bạn mới có thể hiểu hết.

Học viên Pháp Luân Công Việt Nam luyện công (Nguồn ảnh: Internet)

Có một điều mà rất nhiều người vướng phải, ấy là cho rằng Pháp Luân Công là tà đạo, làm chính trị. “Chẳng đúng thế sao, đài báo ti vi, trên mạng trên facebook họ nói đầy đấy thôi, đài báo nhà nước cũng nói đấy thôi”. Bạn nói thể chẳng phải rất ư là định kiến theo số đông và bất công sao? Chúng ta ai cũng nói câu tôi nghe gì cũng là “nghe bằng hai tai” hoặc “không biết thì cũng không nên nghe này kia mà nói lung tung”, nhưng bạn đang dùng hai tai mà nghe mà tin cùng một luồng thông tin nói xấu, trang web và sách của Pháp Luân Công công khai trên mạng, muốn biết tốt xấu thì xem trực tiếp nghe trực tiếp những gì họ học họ làm thì sẽ rõ hết chứ đâu cần nghe qua ai. Là “tà đạo” thì giáo lý việc làm của nó nhất định phải liên quan đến điều ÁC. Là “làm chính trị” thì nó nhất định phải tranh quyền tranh chức hay cái ghế của ai đó, hay là liên quan đảng phái đấu đá,vv… Pháp Luân Công không có những điều này, bạn có thể kiểm chứng bằng việc tìm hiểu những điều họ học tại trang web chính thống của Pháp Luân Công [https://vi.falundafa.org/] có chữ nào là dạy làm ác, có chữ nào là kêu đi làm chính trị đảng phái. Đôi khi chúng ta sống một đời cùng vợ chồng, cha mẹ, thân thiết như vậy nhưng cũng không hiểu hết họ, huống hồ một tình huống mà chúng ta ở ngoài  và nghe qua như Pháp Luân Công.

Nhưng đài báo ti vi nhà nước cũng nói như vậy” - đài báo ti vi nhà nước cũng rất nhiều kênh, có kênh nói có kênh không, đài báo ti vi cũng là người có hiểu đúng và hiểu sai, có người đưa tin sự thật và có người đưa tin theo “ý đồ” của cá nhân người viết, việc ĐCSTQ đàn áp Pháp Luân Công đã cách đây 23 năm [1999], bây giờ họ viết bài cũng chỉ dựa vào tài liệu lượm lặt trên mạng hoặc bên nhà nước TQ đưa qua, đây chẳng khác nào là “lấy “sự thật” được nói ra từ miệng tên giết người cưỡng bức rồi về đưa tin về vụ án mà nó gây ra”, và sự thật mà tên giết người đó nói là nó có lý do hợp lý để giết người và cưỡng bức - trớ trêu thay đây là chỗ mà nhiều người tin theo.

Quay ngược thời gian nói về việc này, HitsLe khi diệt chủng  6 triệu người Do Thái hắn ta cũng làm công tác tuyên truyền, nhiều người dân Đức lúc bấy giờ cũng ủng hộ và đồng quan điểm với nó, nghe nói hắn cũng cho rằng người Do Thái muốn lật đổ và “làm chính trị”. Cho đến hôm nay nhân loại nhìn nhận hắn là kẻ diệt chủng tàn ác và là điển hình của tội ác với nhân loại.

Thời Kmer đỏ thổng trị Campuchia đã gây ra cái chết của ước chừng khoảng 1,4 triệu đến 2,2 triệu người, mà lúc đó tổng số dân của Campuchia chỉ khoảng hơn 7 triệu người, nó đương nhiên cho đài báo tuyên truyền rằng những người bị giết là thành phần "phản đảng, làm chính trị, phản cách mạng" (Khmer đỏ cũng là ĐCS và được Trung Cộng tiếp tay), một kiểu đại loại như thế. Nhân dân Campuchia thời đó cũng nhiều người đồng quan điểm và tin theo tuyên truyền của Pol Pot. Và giờ đây cả thế giới đã phán xử, nhân loại cũng biết về tội ác diệt chủng của nó.

ĐCSTQ đàn áp gia đình học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc (Nguồn ảnh: Chánh Kiến Net)

So sánh về mức độ tàn ác thì ĐCSTQ còn nhỉnh hơn HitLe và PolPot, lý do gì khiến bạn tin vào vu khống của nó về Pháp Luân Công rồi cho rằng Pháp Luân Công là “tà đạo, làm chính trị,vv…” trong khi cha ông của người Việt nhiều người đã chết nơi biển đảo hay biên giới vì đạn dược của Trung Cộng,  rất có thể sẽ rơi vào tình huống của người dân thế giới thời bấy giờ tin và nghe theo tuyên truyền của HitLe hay PolPot trước khi tội ác của nó chưa bị phơi bày.

Lại nói tôi tin vào đài báo của nhà nước Việt Nam chứ chẳng tin vào đài báo ĐCSTQ, đúng rồi, nhiều đài báo láng giềng của Đức cũng đưa tin theo tuyên truyền của HitLe và người dân láng giềng thì tin vào tuyên truyền của nhà nước họ, gián tiếp tin theo thôi.

Dẫn ra các ví dụ trên để nói về cách chúng ta tiếp nhận thông tin đài báo, phải chăng chúng ta có lần đã tự lừa mình theo cách trên khi phán đoán nhận định về một ai đó?

Hiểu về Pháp Luân Công thế nào cho đúng? 

Pháp Luân Công là một môn tu thuộc trường phái Phật, chiểu theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn để tu tâm và hành xử hàng ngày, kèm thêm 5 bài tập nhẹ nhàng giúp nâng cao sức khỏe. Người tu luyện Pháp Luân Công đa phần đạt được lợi ích to lớn về đạo đức và sức khỏe, điều này tạo thành sức hút mạnh mẽ khi vào 1999 đã có 100 triệu người Trung Quốc theo học (1/10 dân số TQ lúc bấy giờ).

Cảnh luyện công của các học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc trước 20 tháng 7 năm 1999 (Ngồn ảnh: Minh Huệ Net)

Việc Giang Trạch Dân và ĐCSTQ đàn áp Pháp Luân Công chủ yếu là vì sự ganh tỵ: 100 triệu là lớn hơn số đảng viên ĐCSTQ thời bấy giờ [70 triệu], nó không chịu được việc có một đoàn thể nào lớn hơn nó. Nó cũng không chịu được khi sách của Pháp Luân Công (cuốn Chuyển Pháp Luân) thì người dân TQ người người tìm đọc, chuyền tay nhau đọc trong khi sách của nó (các sách về đảng) thì phải cưỡng chế nhồi nhét vào đầu người dân. Nó không chịu được vì người học Pháp Luân Công tin Thần kính Phật trong khi nó muốn lòng kính trọng Thần của người dân không được lớn hơn việc tôn thờ nó, nó muốn người dân coi đảng là nhất. Nó ganh tỵ vì người tập Pháp Luân Công lúc đó rất nhiều người tự nguyện làm việc tốt trong khi đảng viên của nó thì thỉnh thoảng mới có một tấm gương người tốt điển hình. Nó [Giang Trạch Dân - tổng bí thư ĐCSTQ lúc bấy giờ] không chịu được việc vợ, cũng như cấp dưới của nó hết lời ca ngợi đức độ của vị Sư phụ Pháp Luân Công, không chịu được việc người dân TQ kính trọng vị thầy của Pháp Luân Công từ tấm lòng trong khi nó là một lãnh tụ lại không có được điều này.

Tất cả điều trên khiến Giang Trạch Dân và ĐCSTQ phát động đàn áp Pháp Luân Công. Có người không thể nào tin được việc một lãnh tụ cấp cao lại đem lòng ganh tỵ và nghe phi lý, chủ yếu là vì họ vốn quan niệm rằng cấp cao là có đạo đức tư cách tốt, trong khi lịch sử nhân loại cho thấy ngay rất nhiều bậc vua chúa gọi là “hôn quân vô đạo”, lãnh đạo cấp cao nhưng nó cũng là người  không phải Thần Phật, là người mà ở vị trí nào mà không giữ được đạo đức thì cũng hành xử tệ thôi, chẳng phải thời hiện nay chúng ta đã chứng kiến rất nhiều tham quan ghế to chức to cũng làm điều xằng bậy đấy sao, núi thì to nhưng không phải không có rắn độc. Việc Giang Trạch Dân và ĐCSTQ đàn áp Pháp Luân Công đã có nhiều quốc gia lên án và truy tố về tội ác này.

Thế giới lên án tội ác của Giang Trạch Dân. Ông ta sẽ bị trừng phạt vì đã đã tiến hành bức hại Pháp Luân Công (Nguồn ảnh: Tinh Hoa)

Khi bạn hiểu sai về Pháp Luân Công, thì sẽ dẫn đến việc gì? Hiểu sai thì sẽ phát sinh ác cảm hoặc thù ghét phỉ báng, hoặc tham gia trực tiếp vào việc phá họ. Nhưng Pháp Luân Công là Phật Pháp, ác cảm hay thù ghét phỉ báng họ cũng chính là đang ác cảm thù ghét phỉ báng đối với Phật Pháp, ứng xử với Phật Pháp cũng tương đương với đang ứng xử với vị Thần vị Phật hoặc đệ tử của họ. Người có đức tin vào Thần Phật ai cũng biết rằng, khi một người thù ghét, xúc phạm, phỉ báng Thần Phật, Phật Pháp [dù chỉ là ý nghĩ trong tâm] thì sẽ tạo thành tội nghiệp to lớn và chịu báo ứng bi thảm vì tội nghiệp này. Có một điều dễ khiến người sai lầm ấy chính là họ không tin vào báo ứng và cho rằng chuyện viển vông mê tín, nói rằng tôi chả thấy ai bị báo ứng cả. Vì sự thật chẳng báo chí hay nhà nước nào đi thống kê “nhân quả báo ứng cả”, và đương sự bị báo ứng lúc đó họ chẳng thể đội mồ dậy nói cho chúng ta nghe, những chuyện nghe được từ dân gian hay người truyền lại thì lại cho là mê tín viển vông. Người Việt nói: “có kiêng có lành”, kính trọng Thần Phật hay tín ngưỡng chân chính thì chẳng mất gì cả, đương nhiên lành mà không có hại, còn việc xúc phạm một tín ngưỡng hoặc đoàn thể tín ngưỡng khác chỉ vì những điều của họ khác với nhận thức của bạn lại là việc rất không nên, có hại, bởi vì họ không tổn gì bạn cả. Nếu mà vô tri hùa theo đám ông mà ứng xử sai với những điều liên quan đến Thần Phật, Phật Pháp, hay cá nhân đoàn thể tín ngưỡng thì lại càng không nên.

Chúng tôi vừa nói cho bạn biết sự thật về Pháp Luân Công và lý do vì sao bạn cần hiểu đúng về nó, mục đích không phải vì để bạn học Pháp Luân Công, mà vì đây là Phật Pháp. Chúng ta không nên thù hận Phật Pháp, nếu không sẽ mang tai họa đến cho bản thân. Và khi nói về tội ác ĐCSTQ đàn áp Pháp Luân Công, thì đương nhiên cần chỉ đích danh kẻ gây tội ác là ai. Chỉ đích danh ĐCSTQ thì phải có chữ “đảng”, có chữ “đảng” trong trường hợp này nào có liên quan gì đến chính trị. Đây cũng chính là điểm mà nhiều người vin vào để nói rằng Pháp Luân Công làm chính trị, chỉ vì có nhắc đến một chữ “đảng”.

Hiểu được rằng Pháp Luân Đại Pháp - Chân Thiện Nhẫn là tốt thì sẽ có được phúc báo và bình an - may mắn (Nguồn ảnh: Pinterest)

Khi bạn hiểu đúng, bạn sẽ không thù ghét ác cảm với Pháp Luân Công, không phỉ báng Phật Pháp, không hùa theo tuyên truyền vu khống của Trung Cộng, sẽ không phải chịu những gì liên quan đến báo ứng đối với việc này. Hàng trăm triệu học viên Pháp Luân Công thường nói điều này, không hùa theo Trung Cộng trong tội ác mà nó làm đối với Pháp Luân Công thì sẽ không bị họa lây khi trời diệt nó. Hiểu được rằng Pháp Luân Đại Pháp - Chân Thiện Nhẫn là tốt thì sẽ có được phúc báo và bình an - may mắn. Chúng tôi chính mong muốn điều này cho bạn và người thân của bạn! Công đạo trong lòng tự bạn soi xét có thể hiểu được!

Tác giả: Pháp đồ

Nếu quý độc giả có câu chuyện hay, bức ảnh đẹp, lời thơ sâu lắng... có ý nguyện cùng chúng tôi gìn giữ những giá trị đạo đức truyền thống. Xin vui lòng gửi về hòm thư: admin@quayvetruyenthong.org

Có thể bạn quan tâm:

BÀI VIẾT XEM NHIỀU