Ngày xưa, ngay khi vừa bắt đầu đi học chúng ta đã được dạy rằng: “Nhân chi sơ, tính bổn thiện”, ai cũng có lòng từ thiện. Điều được dạy đều là làm người tốt như thế nào, đối nhân xử thế ra làm sao? Ông bà xưa cũng thường dạy câu: “Học ăn, học nói, học gói, học mở”. Có thể thấy rằng điều mà trong văn hóa truyền thống chú trọng nhất là đức và đạo. Có đức thì có đạo, mất đức thì vô đạo. Kẻ vô đức, vô đạo sẽ bị người đời khinh rẻ cười chê, quỷ thần trừng phạt, chết sẽ bị nhập địa ngục chịu tội. Do đó ngày xưa người ta muốn làm người tốt thì đều có một tiêu chuẩn nhất định để tuân theo, từ đó điều chỉnh lối sống, hành vi phù hợp với chuẩn tắc làm người. Do vậy có thể thấy rằng làm người tốt không khó.

Ngày nay, thuận theo trào lưu của xã hội hiện đại, những thói hư tật xấu cũng dần dần du nhập vào. Nhất là từ khi internet bắt đầu phổ biến trên toàn thế giới, điện thoại thông minh và máy tính ra đời. Con người ta phần nhiều đã bị nó thao túng, đủ thứ văn hóa biến dị thâm nhập vào đầu não, những thứ sắc tình, luyến ái xuất hiện tràn lan trên màn ảnh. Con người ta dần dần bị những thứ độc hại ấy ngấm sâu vào đầu não mà quên đi những giá trị đạo đức truyền thống, những chuẩn tắc để làm người tốt. Do đó việc muốn trở thành người tốt cũng là quá khó rồi, vì không còn chuẩn tắc đạo đức để tuân theo.
Thực ra, trong văn hóa truyền thống vốn không hề có những thứ ấy, chính là từ khi Đảng cộng sản Trung Quốc cướp đoạt chính quyền, thống trị người dân Trung Quốc nó mới làm ra những thứ ấy. Bởi vì Trung Cộng là chính quyền tà ác, vô Pháp, vô Thiên, đấu trời, đấu đất, đấu người. Không ngừng tuyên giảng những thứ vô thần luận, triết học đấu tranh sinh tồn, phỉ báng Thần Phật, chà đạp tín ngưỡng, lương tri. Trong xã hội Trung Quốc hiện tại thì việc các quan chức bao tình nhân, bao bà hai đã trở thành vấn đề thời thượng; “coi khinh kẻ nghèo hèn, chứ không coi khinh phường kỹ nữ”, “đạo đức bao nhiêu tiền một cân?”.

Từ khi Trung Cộng lên nắm chính quyền thì nó không ngừng khủng bố người dân, chà đạp tín ngưỡng và tự do cá nhân. Từ “Đại Cách Mạng Văn Hóa” đến “cuộc đàn áp lục tứ tại Thiên An Môn”, và gần đây nhất là đàn áp những người tu luyện Pháp Luân Công – những người dân lương thiện, chỉ muốn làm người tốt theo Chân Thiện Nhẫn. Có thể thấy rằng tội ác của Trung Cộng đã khiến toàn dân oán thán, Trời đất phẫn nộ. Không chỉ dừng lại ở đó Trung Cộng còn dùng một lượng tiền khổng lồ để thao túng truyền thông trong và ngoài nước che mắt thiên hạ, giả mạo tự thiêu ở Thiên An Môn, vu khống cho Pháp Luân Công là tà giáo, còn vỗ ngực nói rằng nhân quyền của Trung Cộng là tốt nhất, không biết lợm giọng là gì.
Đối với những quốc gia láng giềng như chúng ta thì chịu độc hại của Trung Cộng là điều không thể tránh khỏi. Vậy nên không ít người dân Việt Nam vì nghe theo tuyên truyền vu khống của Trung Công mà cũng cho rằng Pháp Luân Công là không tốt, cho rằng Trung Cộng đàn áp thì chắc hẳn có lý do. Thậm chí khi những học viên Pháp Luân Công giảng chân tướng giải khai hiểu lầm cho họ thì họ cũng không tiếp nhận, thậm chí có người còn nói rằng thiếu gì môn không tập sao cứ phải tập Pháp Luân Công làm gì, lại còn nói rằng chính quyền chưa cho phép. Thử hỏi “làm người tốt cũng cần xin phép hay sao?”, vả lại Pháp Luân Công đối với xã hội là trăm điều lợi mà không có điều hại nào, chẳng phải càng nhiều người tốt thì càng tốt hay sao.

Thật đáng tiếc nếu những ai vì nghe theo tuyên truyền giả dối của Trung Cộng mà hiểu lầm Pháp Luân Công, từ đó đánh mất cơ duyên. Hơn nữa Pháp Luân Công là Phật Pháp, nếu vì hiểu làm mà phỉ báng và bôi nhọ Phật Pháp thì hậu quả sẽ thế nào? Nhân quả báo ứng là thiên lý. Mong rằng những ai minh tỏ điều này mà chuyển biến tư tưởng, phân rõ chính tà, lựa chọn cho mình một tương lai tươi sáng, được Thần Phật che chở vượt qua đại nạn.
Khai Tâm