
Cây mọc lên từ đất
Lá lại sinh từ cây
Cuộc sống dẫu thiếu đầy
Đều nhờ cây và đất
Suốt một đời tất bật
Cây nuôi lá dưỡng cành
Cuộc sống dẫu điêu linh
Vẫn vươn mình chống chọi
Một ngày đất cằn cỗi
Cây vẫn đứng hiên ngang
Nhưng lá lại bẽ bàng
Bay đi theo làn gió
Lá rong chơi đây đó
Khắp chốn chẳng quay về
Lá lạc lối trầm mê
Đã quên đi nguồn cội
Một ngày kia rong ruổi
Lá chợt nhận ra cây
Nhưng lại lướt theo mây
Để mình cây trơ trọi
Nào ngờ đời hết lối
Mây tan gió vội dừng
Lá chẳng chốn nương mình
Rơi vào trong vô định.
Ai ơi đừng như lá
Sống quên cội quên cành
Cuộc sống dẫu điêu linh
Vẫn nhớ nguồn nhớ cội
Đi trăm đường muôn lối
Vẫn nhớ nẻo quay về
Dẫu lầm lạc chốn mê
Vẫn ươm mầm thiện niệm

Khi Thần Phật triển hiện
Hào quang tỏa muôn phương
Mở rộng cửa thiên đường
Đưa ta về nguồn cội.
Khai Tâm
Chú thích: Lá trong bài viết là nói về những chiếc lá không thuận theo quy luật tự nhiên “lá rụng về cội”, cũng giống những con người mãi mê nơi trần thế mà quên đi nguồn cội, không biết đường về.