Với quan niệm sống đơn giản, nên cuộc sống của tôi luôn mở ra những con đường mới. Tôi ở nhà sau thời gian ngắn dừng việc học cao học, tôi bắt đầu tìm việc gì đó để làm. Tôi tìm lại các liên lạc với bạn bè, cuối cùng hỏi thăm được cô bạn cũ đang làm việc ở một khu công nghệ cao ở thành phố lớn, thế là tôi cũng làm hồ sơ xin việc theo hướng dẫn của cô ấy và lên đường. Lần đầu tiên đi làm việc ở một thành phố đông đúc, nhộn nhịp như thế, nhiều thứ tôi chưa biết và bỡ ngỡ nhưng tôi cũng không hề lo sợ hay tủi lòng nhớ nhà… Tôi lên đường với chiếc xe máy và chỉ gọn một túi đồ, chút vật dụng cần thiết không rườm rà. Những ngày đầu chưa tìm được phòng riêng, tôi ở tạm chỗ cô bạn ấy. Chúng tôi làm việc cùng công ty nhưng khác ca, nên đôi khi không gặp nhau thường, người này về thì người kia đã đi làm rồi. Vài tuần tôi đã tìm được phòng trọ mới xây, với mức giá hơi cao, đôi khi người ta phải ở cả gia đình để tiết kiệm tiền, còn tôi thì chỉ ở một mình. Cũng vì thế mà các bạn công nhân cùng tổ hay nói là: tôi không đến đây để kiếm tiền mà chắc là giận gia đình đi làm cho vui, hay đã thất tình mà trốn vào đây.v.v.

Lần đầu tiên đi làm công nhân cũng có nhiều điều thú vị. Ở thành phố này, nhiều thứ tôi phải học hỏi, làm quen. Cả cái cột đèn giao thông cũng làm tôi chóng mặt. Hôm đầu chạy xe đi làm, đèn xanh-đỏ nằm ngay cổng vào khu công nghiệp và trên một giao lộ lớn với nhiều loại đèn ký hiệu, tôi không hiểu nên cứ thấy đèn xanh bật tưởng mình được qua đường, ai ngờ đó là đèn cho xe tải đi thẳng. Khi đó tôi nhanh lao qua phía làn xe tải, chỉ mấy tấc nữa là tôi bị hút vào chiếc xe tải lớn. Ở góc đường, có anh cảnh sát giao thông thổi còi ra hiệu cho tôi ý nói nguy hiểm, có lẽ anh thấy cái dáng hai lúa mới lên thành phố loay hoay như tôi cũng nhiều rồi, anh ấy cũng không gọi tôi lại làm khó gì. Khuôn mặt tôi thật sự đã tái xanh cho lần đó, sau này tôi biết rồi cứ chạy theo người ta cho chắc, vì giờ đó người ra vào cổng rất nhiều, sau này chú ý cũng hiểu được sự vận hành của mấy cái trụ đèn giao thông ấy. Thế là qua ải giao thông!

Làm việc dần cũng có thêm bạn, mấy chị trong tổ cũng rất quý tôi, tôi cũng hòa đồng, tới giờ cơm thì đi ăn cùng các chị. Lần đầu xuống nhà ăn nhìn thức ăn, mình phải “ồ” lên một tiếng vì thấy đồ ăn rất ngon, căn tin sạch sẽ,… tôi đánh giá cao chế độ ăn uống ở đây, ngay cả giám đốc cũng xuống nhà ăn như mọi người… Tôi ăn rất ngon miệng, thế mà các chị thì cứ chê lên chê xuống, tôi hỏi sao thế thì họ nói ăn lâu ngày sẽ hiểu thôi. Tôi nói thật, cái chế độ ăn đó thì không thể chê đối với tôi. Tôi cũng hiểu rằng có người đã đi làm thâm niên trên chục năm rồi, nên cảm thấy chán ngán đồ ăn, các mùi vị quen thuộc… Có buổi các chị không muốn ăn họ đổi phiếu cơm chỉ lấy sữa và bánh, tôi vẫn cứ ăn cơm bất kể là ca ngày hay ca đêm. Điều này không có nghĩa rằng bởi vì tôi mới đến nên cảm thấy thích các món ăn ở đây, mà tôi là người rất dễ dàng trong ăn uống. Bản thân tôi luôn nhìn xuống những người đói khác, thiếu thốn, từ đó để tôi biết hài lòng với cái mình đang có và trân quý, nhờ vậy tôi không bao giờ thấy khổ khi phải chọn món ăn.

Tôi vẫn ở một mình, tôi thích sự yên tĩnh một mình khi trở về phòng trọ và được nghỉ ngơi đầy đủ, tôi ngủ ngon lành trên tấm thảm yoga trải trên sàn, cùng chiếc gối nhỏ như của đứa trẻ 1 tuổi hay nằm. Vì chỉ có một mình tôi cũng không cần tự nấu ăn, ngoài thời gian đi làm, thời gian còn lại tôi tranh thủ sinh hoạt sau đó ăn chút gì no bụng rồi ngủ một giấc cho đến lúc dậy chuẩn bị đi làm tiếp. Thời gian trước khi vào ca làm và sau khi tan ca, đều là ngay những giờ căn tin công ty có bán phần ăn, vừa rẻ vừa đầy đủ dinh dưỡng, tôi hay ăn ở đó. Nên dù tôi phải trả tiền phòng cao nhưng các chi phí khác lại không nhiều, do vậy mà tôi vẫn có được tích lũy kha khá sau mỗi tháng lương.
Tôi đã quen dần với môi trường làm việc, sống một mình nên cũng chẳng nghĩ ngợi, lo khổ gì, cũng tưởng rằng mình sẽ gắn bó với công việc lâu dài. Thế rồi nhiều chuyện xảy ra, một hôm vào xưởng nghe âm thanh la lối, mâu thuẫn rất lớn của các chị, mới biết ra có một người giận đốc công, mà đem vật liệu sản xuất đổ vào bồn cầu. Ban giám đốc biết được họ đã bắt những người liên quan cho họ một lời giải thích không thì đuổi việc người đổ vật liệu ấy. Một chuyện nữa mà thường xuyên xảy ra trong xưởng là sản phẩm sau khi làm ra rồi cũng có thể bị đánh cắp, nên giờ ăn cơm phải có người thay nhau canh giữ sản phẩm. Tôi quan sát nhiều sự việc xảy ra một thời gian rồi cảm thấy buồn trong tâm, tôi tự hỏi: “sao đã phải vất vả mưu sinh mà mọi người còn không yêu thương nhau, giúp đỡ nhau mà lại đi làm tổn hại nhau?”. Đúng là môi trường này có khả năng biến một người chân chất, thật thà có thể trở nên phải tranh đấu, nếu không họ sẽ mất quyền lợi cho mình, thế rồi không ai muốn lùi bước. Tôi không muốn tương lai mình cũng giống như thế.

Tôi là người có tín ngưỡng, từ nhỏ cũng được dạy dỗ nhiều đạo lý, đi ra đường tôi chưa bao giờ dám gây sự với người ta, ai có ác ý là tôi tìm cách nói lý, nói không được thì nhịn và tránh xung đột, không tham lam của người, phải biết sợ tội mà không làm điều xấu.v.v. dù đi làm công nhân tôi vẫn giữ cách hành xử chân thật, lễ phép thì mọi người cho rằng tôi khờ khạo, người ta có nói móc tôi cũng không tìm cách đáp trả lại, chính vì thế mà có được hòa khí đôi bên.
Đến lúc rồi thì tôi cũng quyết định nghỉ việc, chuyện hài hước nhất là khi tôi ký đơn xin nghỉ việc, cũng là ngày công ty cho tôi ký hợp đồng chính thức làm việc, ký hợp đồng rồi lại đưa đơn xin nghỉ ngay, chị kế toán hành chính bất ngờ mở to mắt nhìn tôi,… Có ai như tôi? Thậm chí tôi cũng không quan tâm số lương kết toán thì có được nhận không vì đã nghỉ đột ngột, nhưng sau đó tôi vẫn được nhận phần công sức của mình đầy đủ. Bây giờ hồi nhớ lại, có vẻ đúng là khi đó tôi không phải làm việc để mong tích lũy tiền tài hay muốn ổn định cuộc sống,… Mỗi lần quyết định làm gì tôi đều không hối hận, sau này tôi đã hiểu ra, cuộc đời tôi đã được an bài từ trước, đó chỉ là những bước đi mà tôi phải thực hiện, để khơi gợi nội tâm, tìm về dấu chỉ, để rồi sẵn sàng bước trên con đường tu luyện.Hôm n ay tôi đã là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, câu chuyện vài kỳ này tôi đã sơ lượt kể lại cho các bạn nghe chỉ là tiền đề cho hành trình sinh mệnh tôi tìm về. Tôi hạnh phúc khi đã có cơ hội viết ra cùng quý đọc giả.

Tôi minh tỏ rằng, khi con người làm việc phù hợp với Đạo thì tấm lòng rộng mở, hành vi thoáng đạt, mang đến bên mọi người là hạnh phúc, an vui. Tôi muốn gửi bạn thông điệp rằng hãy làm cho cuộc sống của mình trở nên nhẹ nhàng và thuận theo Đạo. Bạn sẽ thấy một thế giới mới trong chính bản thân mình. Tôi sẽ đợi bạn! (Hết)
Tĩnh Nhiên, 12/04/2022