Xã hội nhân loại là do Thần an bài, văn hóa nhân loại cũng do Thần truyền cấp. Âm nhạc là thứ không thể thiếu đối với mỗi sinh mệnh trong thế giới này, và tôi cũng không ngoại lệ.
Tôi là một người tín Thần từ nhỏ, cũng tin rằng mọi việc diễn ra trong cuộc đời mỗi người đều là có định số, đều là Thần an bài. Có lẽ là dựa theo duyên nợ mà an bài, cũng có thể do nguyện vọng của một người trước lúc chuyển sinh mà an bài. Con đường đến với Cổ cầm của tôi cũng vậy, mỗi bước đi đều đã được an bài từ trước. Tại sao nói như vậy? Tôi sẽ kể bạn nghe về những điều này…

Tôi là một người tu luyện Đại Pháp, ở loạt bài trước tôi cũng đã viết về con đường tìm Đạo của mình. Thực ra con đường đến với Cổ cầm của tôi cũng giống như con đường tìm Đạo của tôi vậy. Thuở nhỏ tôi được một người thầy tướng số nói rằng tôi sau này sẽ giỏi về thơ ca, xung quanh luôn có người đến đàm đạo. Mười ngón tay của tôi đã có đến 9 cái hoa tay, người ta nói hoa tay nhiều là có tài. Thời đó nghe vậy chứ tôi cũng không tin lắm, vì chữ tôi viết rất xấu, vẽ thì không biết vẽ, hát cũng chẳng biết hát,… nói chung cái gì người khác giỏi thì tôi đều dỡ.
Cho đến một ngày anh trai tôi tìm đâu được một cây sáo. Tôi thổi thử thấy nó cũng ra tiếng, nhưng cũng không có người dạy nên tôi cũng không học được, nhưng tôi cũng đã kết duyên với âm nhạc kể từ lần đó. Từ đó tôi bắt đầu thích dòng nhạc không lời, nhất là các bản nhạc truyền thống. Tôi cũng thường nghe vào mỗi buổi trưa, nó giúp tôi xua đi cái oi bức của mùa hè cũng như giúp tôi xoa dịu sự ồn ào của cuộc sống.

Sau này khi tôi bước chân vào đại học, trong môi trường quân đội đa số bạn bè đều chơi các dòng nhạc mạnh mẽ, ồn ào, nhất là các bản nhạc rock. Một số bạn thì dùng đàn guitar để chơi một số bản nhạc không lời, tôi cũng mua về chơi thử nhưng thấy không hợp nên cũng không chơi nữa. Tôi lại tham gia vào lớp học nhảy cha cha cha của trường một thời gian, nhưng tất cả những dòng nhạc đó đều không phải là dòng âm nhạc mà tôi đang tìm kiếm.
Tôi cũng là một người luyện võ, cũng thích xem các bộ phim như Thủy Hử, Tam Quốc Diễn Nghĩa,… Trong bộ phim Thủy Hử tôi rất thích phong cách của nhân vật Lãng tử Yến Thanh. Yến Thanh là một chàng trai vừa giỏi võ vừa thổi sáo hay, lại chơi đàn giỏi. Nhờ lại câu chuyện kết duyên với cây sáo ngày trước, tôi lại bắt đầu theo đuổi dòng nhạc này. Tuy không được qua trường lớp như nhờ tôi có một người bạn thổi sáo hay nên tôi học thổi sáo từ bạn ấy. Ban đầu phải nói là thổi không ai muốn nghe, nhưng kiên trì tập luyện dần dần tôi cũng thổi được, cũng biết chơi một số ca khúc về gia đình, quê hương, tình yêu,… rồi đến một ngày cũng có người khen tôi “hát thì dở mà thổi sáo nghe cũng được”. Thế là từ đó tôi luôn mang theo sáo bên mình, sáo đã cùng tôi trong suốt cuộc hành trình tìm đạo.
Cũng giống như võ thuật, sáo đã giúp tôi kết duyên được với rất nhiều bằng hữu, là bạn đồng hành trên con đường tìm đạo. Tuy vậy nhưng cả võ thuật cũng như các môn tu luyện mà tôi đã trải qua đều chưa phải là Đại Đạo cuối cùng mà tôi tìm kiếm, cũng vậy sáo cũng không phải là môn nghệ thuật mà tôi tìm kiếm. Cho đến một ngày khi tôi tìm được Đại Pháp chính là Đại Đạo giúp ta có thể thật sự quay trở về. Cũng vậy, kể từ khi tìm thấy Cổ Cầm, nó đã đồng hành cùng tôi trên con đường trở về nhà.

Thật đúng là:
Nhưng không trả được nghiệp mình đã vay
Sáo tiêu cũng khá là hay
Nhưng không giải được nỗi day dứt lòng
Bao ngày hướng nội tìm trong
Bao đời tu luyện vẫn không đường về
Đại Pháp khai sáng đường mê
Áo vô minh cởi.. ta về cố hương.
(Còn tiếp)
Khai Tâm