Mỗi sáng tôi thức dậy đón ánh bình minh xuyên qua từng khung cửa; gió đưa hương Lài hòa cùng tiếng chim hót líu lo. Những hàng cau vun vút trổ quầy ra hoa nặng trĩu, trái xanh trái đỏ trước sân nhà.

Bà tôi ngồi bên hiên đọc sách, ngắm nhìn những bông hoa nhỏ xinh tươi hay những cây ớt, bụi hành. Bà thích những gì mộc mạc thôn quê. Mặc dù đã bao năm sống nơi thành phố, bà cũng không quên dạy bảo con cháu giữ gìn những giá trị văn hóa truyền thống; trọng nghĩa, trọng tình. Nhìn dòng người tấp nập qua lại, tiếng còi xe vang khắp nghe như hối hả một ngày bận rộn. Bà lại kể cho chúng tôi nghe về những chuyện ngày xưa. Thuở ấy đường xá không như bây giờ; mọi việc đi lại đều bằng xuồng ghe, hoặc đi bộ. Các vật dụng đều được làm thủ công bằng bàn tay và chính sức lao động của mình để cho ra những sản phẩm đẹp. Người với người gần gũi, quan tâm giúp đỡ lẫn nhau ấy vậy mà vui.

“Bà tôi ngồi bên hiên đọc sách, ngắm nhìn những bông hoa nhỏ xinh tươi hay những cây ớt, bụi hành. Bà thích những gì mộc mạc thôn quê.” (Tranh lụa – hoạ sĩ Mai Trung Thứ Người đàn bà bên hiên)
Qua những lời bà kể, những ký ức tuổi thơ trong tôi lại ùa về. Thuở ấy tôi cũng như bao người con gái thôn quê, sống đời chân chất, thật thà; tính tình thùy mị, nết na. Cũng vì nghĩ cái cảnh nghèo khó lo ăn từng bữa nên đành xa quê lên thành phố tìm việc mưu sinh. Những mong có được chút tiền gửi về chăm lo cho ba má khi tuổi về già. Tôi may mắn được làm người giúp việc cho gia đình bà. Lúc đó tôi chỉ giữ em, sau này em lớn tôi chăm sóc bà và gia đình.
Lúc đó em còn rất nhỏ; chỉ mấy tháng tuổi nhưng vì em rất ngoan nên ít khóc; uống sữa no là ngủ. Nhìn em mũm mỉm trắng tinh như thiên thần nhỏ; cả nhà ai cũng yêu thương lo lắng chăm sóc và đặc biệt đặt cho em biệt danh là bé Hến. Nhìn bé lớn lên từng ngày rồi bé Hến biết bò, biết đi và đến khi bé biết nói thì bé Hến như con chim sẻ ca hát nói chuyện líu lo làm cả nhà cũng rộn ràng theo em. Mẹ Hến thường mua mấy chuyện cổ tích đọc cho em nghe vậy mà Hến nhớ nhanh lắm. Tuy là chưa biết chữ nhưng chỉ nghe mọi người đọc là Hến nhớ. Rồi bảo hôm nay bé Hến kể chuyện cho cả nhà nghe đi, rồi lấy mấy cái gối kê cao lên cho em ngồi dựa vào vách tường kể chuyện. Hến hay kể chuyện Tích Chu, chuyện Tấm Cám hay chuyện mấy chú Heo Con… Kể xong rồi còn đứng lên nói “câu chuyện đến đây là hết rồi ! hay hay hay” vỗ tay cười khúc khích. Cả nhà khen hôm nay Hến kể chuyện hay quá vỗ tay trông đáng yêu làm sao. Rồi khi Hến lớn đến tuổi đi học, bà và mẹ thường kể lại cho Hến nghe chuyện của Hến ngày bé. Hến vừa cười nói con biết là hồi nhỏ con dễ thương như vậy rồi.

“Mẹ Hến thường mua mấy chuyện cổ tích đọc cho em nghe vậy mà Hến nhớ nhanh lắm. Tuy là chưa biết chữ nhưng chỉ nghe mọi người đọc là Hến nhớ. “(Tranh Lụa – hoạ sĩ Mai Trung Thứ)
Gia đình bà coi tôi như con cháu trong nhà dạy điều hay lẽ phải cho tôi. Những ngày đầu bước chân lên thành phố tôi thấy gì cũng lạ; lại càng nhớ má, nhớ ngoại. Hồi còn bé, thường nghe ngoại và má hát câu ầu ơ dí dầu: “Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ; đèn Mỹ Tho ngọn tỏ ngọn lu; anh về học lấy chữ nhu; chín trăng em đợi mười thu em chờ”. Giờ thân nơi thành thị, phố xá xa hoa rực rỡ cũng thật khó để giữ mình như trước. Ban đầu cũng thấy con người nơi đây sao mà kỳ lạ, sao phải hơn thua tranh danh đoạt lợi để làm gì. Đường phố sao mà đông đúc, ồn ào. Con người ta sao phải chen lấn xô đẩy để làm gì nhỉ, sao không biết nhường nhịn bao dung, sao không biết nghĩ cho người khác. Thật là kỳ lạ quá đi.
Nhưng chẳng trụ vững được bao lâu, tôi cũng lại như người ta lao vào vòng xoáy của cuộc đời; cũng lại bị cái lợi ích nơi xã hội này dẫn động; và đã quên đi những giá trị đạo đức truyền thống đã vun trồng, gìn giữ bao năm. Có những hôm vì công việc bận rộn mà thức trắng cả đêm, không để ý gì cho sức khỏe bản thân. Ban đầu thấy cũng không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe, nên lại càng chủ quan không chăm sóc bản thân. Dần dần theo thời gian, tôi bắt đầu thấy mất ngủ khi về đêm. Từ lo lắng bất an lại càng khiến căn bệnh trở nên trầm trọng, tôi buộc phải dùng thuốc mới đi ngủ được. Cứ như vậy cho đến khi tôi cảm thấy toàn thân như vô lực, cũng chẳng còn cách nào cải biến sức khỏe bản thân; tôi bắt đầu rơi vào tuyệt vọng. Trong vô vọng tôi bắt đầu tự hỏi: “Đứng trước sinh tử bản thân thì điều gì quý giá?”. Danh vọng ư? Danh vọng kia liệu có giúp ta kéo dài sự sống?. Tiền tài ư? Tiền tài kia liệu có giúp ta chữa lành nỗi đau thể xác?. Tôi mơ hồ hiểu ra điều gì đó. Sức khỏe! Đúng rồi, sức khỏe mới là điều ta nên trân quý.

May mắn thay, tôi có người dì theo con đường tu luyện Đại Pháp. Nghe nói rằng Đại Pháp không những giúp con người cải biến sức khỏe thể chất, mà còn giúp con người nâng cao đạo đức, có thể khiến đạo đức nhân loại thăng hoa trở lại. Ánh mắt tôi sáng lên niềm hy vọng, dường như đã hiểu ra ý nghĩa cuộc đời. Tôi bắt đầu bước trên con đường tu luyện Đại Pháp, sức khỏe của tôi cũng hồi phục từng ngày, niềm tin cuộc sống lại ươm mầm nảy nở. Từ ngày bước chân vào tu luyện, Đại Pháp đã dạy tôi cần lấy Chân Thiện Nhẫn làm chỉ đạo cho lối sống, cũng như tư duy và hành xử của bản thân. Bởi vì Chân Thiện Nhẫn là tiêu chuẩn tối cao của vũ trụ, là chuẩn tắc để làm người, là giá trị đạo đức phổ quát của toàn nhân loại.
Tôi hiểu rằng, làm người cần coi trọng đức, cần lấy thiện đãi người. Sống bao dung, hòa ái, chân thành. Tôi cũng hiểu rằng, cần sống thuận theo tự nhiên, luôn luôn suy nghĩ cho người khác, coi nhẹ những được mất nơi lợi ích vật chất. Bởi vì, cái gì của mình thì là của mình, cái gì không phải của mình thì có tranh giành cũng không được; lại còn vì thế mà tạo thêm nợ nghiệp, rước họa vào thân. Con người đáng được những gì là do Thần Phật dựa theo phúc phận của mỗi người mà an bài và ban cho. Chỉ có tin theo lời dạy bảo của Thần Phật, giữ gìn đạo đức truyền thống, xem nhẹ được mất nơi lợi ích thế gian này mới giúp ta có được hạnh phúc và hiểu được ý nghĩa cuộc đời.
[Tiểu Thư]
Các bài viết liên quan:
[related_posts_by_tax title=""]VIDEO GỢI Ý
[youlist randomvid="2ixVsuU5MOw, Ongzpm5qN18, FrPYclwSF_A, nX8VpCywqD0, ZXketPYULb0, Gme6hDduhDQ, o_yK8hgb5-Y, 8PlXEoD-_9U, qDMQPIoSdPs, whmtXT5Zgrk, 8x3SFMa7hP0, jGv3n2Uhi4U" showinfo="1" width="768" height="480" class="youlist" autohide="2" autoplay="0" disablekb="0" theme="dark" modestbranding="0" controls="1" color="red" fs="1" rel="0" start="0" loop="0" iv_load_policy="1" version="3" style="" vq="" nocookie="0" https="1" wmode="" parameters=""]Hits: 3484